Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Cực Địa Phong Nhận
Cập nhật:

Chương 1972 “Hả? Có bảo vật?”

Bây giờ Dương Thiên đang chờ đợi mình đột phá pháp tắc thời gian. Một khi hắn đột phá thì thực lực của hắn sẽ có một bước nhảy vọt. “Tiếp tục tìm kiếm bảo vật.” Dương Thiên nhìn về phía trước. Hơn hai trăm năm qua, hắn căn cứ theo bản đồ núi Lôi Duyên thăm dò không ít khu vực, hiện tại đã tới được nơi này. Diện tích của núi Lôi Duyên rất lớn, cho dù có nắm giữ bản đồ thì Dương Thiên cũng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian. ... Thời gian cứ thế trôi đi, bóng dáng của Dương Thiên chớp tắt giữa muôn vàn tiếng sấm sét. Điểm kỳ quái chính là những tia sét này cho dù có xuất hiện một cách ngẫu nhiên thì cũng đều xuất hiện ở những nơi khác. Những nơi đó đều là những nơi đánh dấu nguy hiểm trên bản đồ, Dương Thiên không tới những khu vực đó. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng xác suất rất nhỏ. Dương Thiên nhanh chóng bay tới, thỉnh thoảng lại có được một ít bảo vật, nhưng tất cả đều là những loại bình thường. Nháy mắt đã trôi qua 80 năm. Ở một khu vực, Dương Thiên đang chăm chú phi hành. “Bùm!” Bỗng nhiên, một tia chớp khổng lồ xuất hiện, kèm theo đó là một tiếng sấm vang lên, khoảng cách từ tia chớp đó đến chỗ Dương Thiên chưa tới một trăm mét. Dương Thiên giật mình, nhanh chóng trốn vào trong điện Tử Nguyên. “Bùm!”, “Bùm!” Sau khi tiếng sấm kia vang lên thì hàng ngàn hàng vạn tia sét lập tức giáng xuống, bao trùm cả một khu vực rộng lớn. “Lôi điện khủng khiếp quá! Mỗi một cái đều vượt qua cường giả cấp Thánh thần hai nguyên!” Ánh mắt của Dương Thiên lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn ở nơi này đã ba trăm năm, đây là dao động lôi điện khủng bố nhất mà hắn gặp phải. Lúc trước cũng từng xuất hiện, nhưng hoàn toàn không thể sánh được với lần này. Lôi điện nhanh chóng lan tràn, trực tiếp bao phủ lên khu vực Dương Thiên đang đứng. Điện Tử Nguyên bị vô số điện quang làm cho xoay vòng vòng, hoàn toàn không thể ngăn cản được. Nhưng mà cho dù lôi điện có uy lực cường đại thế nào đi nữa thì cũng khó có thể phá vỡ được chí bảo pháp tắc hỗn độn điện Tử Nguyên này. Dương Thiên đứng trong điện Tử Nguyên, gần như rơi vào vị trí trung tâm của lôi điện. Cảnh tượng xung quanh hắn giống như tận thế, dưới sự tấn công của những đạo lôi điện liên tiếp, đất đá xung quanh gần như bị hủy hoại toàn bộ, đá vụn quay cuồng. “Hả? Có bảo vật?” Trong mắt Dương Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc và vui sướng. Trong ánh sét chằng chịt, có một khải giáp màu xám lóe lên trước mặt hắn rồi biến mất. Sấm sét chớp giật, Dương Thiên nhìn không rõ lắm, đến tận khi khải giáp màu bạc tới gần hắn thì hắn mới nhìn thấy. “Những khu vực nguy hiểm như cây Nguyên Linh, hồ Liệt Diễm, núi Lôi Duyên... thường sẽ xảy ra những bạo động không hề báo trước, những khi những bạo động này xảy ra thì những bảo vật được cất giấu cũng sẽ dần dần hiện ra.” Dương Thiên nhìn sỏi đá đang khuấy động. Trên thực tế, những bảo vật đều được che giấu rất sâu. Trong lúc kỷ nguyên bị hủy diệt, rất có khả năng những nham thạch hoặc đất đá đổ xuống, bao bọc lấy những bảo vật này, thế nên nếu là bình thường thì mọi người đều không thể cảm nhận được dao động của nó. Dương Thiên không chút do dự, nhanh chóng khống chế điện Tử Nguyên trôi lại gần phía khải giáp màu bạc kia. Tất nhiên là hắn chỉ đi theo chứ không dám ra ray thu lấy nó. Sấm sét dày đặc như vậy, một khi hắn ra khỏi điện Tử Nguyên thì căn nguyên pháp tắc trong cơ thể chắc chắn sẽ bị tiêu tan hết, vậy thì hắn sẽ lập tức tử vong ở đây. Dương Thiên chăm chú đi theo khải giáp màu bạc, đi theo di chuyển của nó. Khải giáp màu bạc theo những dao động xung quanh mà chậm rãi bay về một phía. Khoảng một giờ sau, cuối cùng nó cũng chịu dừng lại ở một vách đá, sau đó tiến vào trong một khe nứt không quá lớn. “Hả? Nơi này lại xuất hiện thêm vài luồng dao động nữa?” Dương Thiên tách một tia linh hồn bám vào mặt trên của điện Tử Nguyên, cảm nhận được dao động xung quanh, trong mắt hắn tràn đầy kinh hỉ. Hắn cảm nhận được có ba dao động pháp tắc truyền đến từ nơi này. “Khu vực này cũng được đánh dấu trên bản đồ, theo như tin tức mà Thánh vương Nguyệt Hồn để lại thì đây là một khu vực vô cùng nguy hiểm, không có thực lực Thánh vương bốn nguyên thì tốt nhất đừng tới nơi này.” Dương Thiên nhìn về phía lôi điện tiếp tục lan tràn, uy lực của nó dường như càng lúc càng mạnh hơn. Nếu như hắn không có điện Tử Nguyên thì chắc chắn khó mà chạy thoát được. Tất nhiên, nếu như Dương Thiên không có điện Tử Nguyên thì hắn chắc chắn sẽ không đi vào nơi nguy hiểm như thế này. Sấm sét vẫn cứ tiếp tục, khoảng chừng một ngày sau mới dần dần ngừng lại. Nơi này mặc dù đã khôi phục lại như cũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tia sét bất ngờ đánh xuống. Không có sự ảnh hưởng của lôi điện, tốc độ của điện Tử Nguyên nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc Dương Thiên đã đi tới trước khải giáp màu bạc kia. Vút! Dương Thiên nhanh chóng đi ra khỏi điện Tử Nguyên, thu hồi khải giáp màu bạc đó, sau đó lại lập tức tiến vào bên trong điện Tử Nguyên. Chẳng mấy chốc, Dương Thiên đã đi tới khu vực đó.