Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Cực Địa Phong Nhận
Cập nhật:

Chương 1975 Lĩnh vực thật cường đại!

Dương Thiên chạy thoát từ trong tay ông ta, điều này đối với ông ta mà nói chính là một loại sỉ nhục. Ông ta nhìn về phía bảo vật trên người Dương Thiên thì sửng sốt nói: “Lần trước, lúc người khổng lồ Phong Vẫn xuất hiện, tại sao bảo vật của ngươi vẫn còn y nguyên? Ngươi không chết?” Người khổng lồ Phong Vẫn chính là cấp thời không, cho dù ông ta gặp phải thì cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn. Ông ta cảm thấy lần đó chắc chắn Dương Thiên đã chết rồi, chẳng qua nhờ vào phân thân mới có thể tái sinh lần nữa. “Thánh thần Bức Dực, đến ngươi còn có thể thành công trốn thoát, vậy thì tại sao ta lại phải chết chứ?” Dương Thiên lạnh lùng hỏi. Mặc dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng Thánh thần Bức Dực cũng không hề lộ ra bên ngoài. Ông ta cười gằn: “Không mất bảo vật là tốt nhất, lần trước ta đã quá nhân từ với ngươi. Lần này, cho dù ngươi có đồng ý giao hết tất cả bảo vật trên người ra thì ta cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!” “Thánh thần Bức Dực, bắt ta giao ra hai kiện bảo vật quý giá nhất trên người, bắt ép ta rời đi, đó là nhân từ mà ngươi nói?” Dương Thiên cười lạnh: “Nếu như thế được gọi là nhân từ, vậy thì ta cũng sẽ nhân từ với ngươi một chút?” Đáy mắt Dương Thiên lạnh như băng. “Thánh thần Dương Thiên, ngươi vẫn cứ mạnh miệng như vậy. Bây giờ ngươi có nói gì cũng vô ích thôi, ngoan ngoãn bị ta đánh chết, sau đó dâng bảo vật lên!” Thánh thần Bức Dực cười lớn. Nháy mắt, một con sông màu đỏ xuất hiện, mênh mông cuồn cuộn, lập tức bao vây khu vực xung quanh Dương Thiên. Đây là chí bảo pháp tắc lĩnh vực linh cấp của Thánh thần Bức Dực- Sông Huyết Vân. “Thánh thần Dương Thiên, lần này ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội chạy trốn nào đâu!” Thánh thần Bức Dực nhanh chóng bay về phía Dương Thiên. “Cơ hội không phải do người khác cho, mà là do chính bản thân tạo ra.” Dương Thiên lắc đầu nói. “Ha ha, Thánh thần Bức Dực, Thánh thần Dương Thiên của vũ trụ Tinh Lâm hình như không sợ ngươi chút nào.” Lại thêm một giọng nói nữa vang lên. Một vị cường giả khác bay tới, xuất hiện ở phía bên kia Dương Thiên. “Thánh thần Thạch Vẫn!” Dương Thiên nhìn về phía vị cường giả mới tới. Thánh thần Thạch Vẫn là cường giả của Thánh tinh Bắc Ma, cường giả cấp Thánh thần hai nguyên, thực lực cũng không hề thua kém Thánh thần Cổ Nguyên hay Thánh thần Bức Dực chút nào. “Hừ! Chỉ ra vẻ như thế mà thôi!” Thánh thần Bức Dực lạnh lùng nói. Tuy vậy, ông ta vẫn vô cùng tức giận trước lời nói của Dương Thiên. Ông ta đã sống bao nhiêu năm tháng rồi? Theo như tin tức mà ông ta biết thì thời gian Dương Thiên tu luyện vô cùng ngắn ngủi. Vút! Thánh thần Bức Dực vỗ cánh, nhanh chóng đánh về phía Dương Thiên. Phía bên kia, Thánh thần Thạch Vẫn cũng bay tới, trường kiếm trong tay vung lên. Dương Thiên nhìn hai vị cường giả này, gương mặt vô cùng bình tĩnh. “Bùm!” Bia Cửu Nguyên và tháp Bạch Ngọc được kích hoạt cùng một lúc, một lĩnh vực cường đại từ trên người Dương Thiên bộc phát ra ngoài. Những điểm sáng màu trắng tràn ngập bốn phía, sông Huyết Vân gặp phải những điểm sáng này lại giống như thủy triều tan đi. “Lĩnh vực thật cường đại!” Sông Huyết Vân của ta lại hoàn toàn không thể địch lại được!” Thánh thần Bức Dực nhìn điểm sáng màu trắng trước mặt, ánh mắt lộ ra một tia khiếp sợ, nhưng cùng với đó cũng có cả sự tham lam. “Lĩnh vực này mặc dù không đạt tới trình độ của chí bảo pháp tắc hỗn độn, nhưng cũng mạnh hơn chí bảo pháp tắc linh cấp cực phẩm rất nhiều. Loại bảo vật như thế này đúng là nghịch thiên! Thánh thần Dương Thiên, loại bảo vật này không phải thứ ngươi có thể có được.” Thánh thần Bức Dực nhanh chóng bay về phía Dương Thiên, móng vuốt vô cùng bén nhọn. Dương Thiên nhìn hai vị cường giả đang đánh về phía mình, hắn nhanh chóng xoay người, bay về một khu vực khác. Hiện giờ, mặc dù đao Hắc Phệ đã trở thành một kiện chí bảo pháp tắc linh cấp nhưng nếu so với cường giả cấp Thánh thần hai nguyên thì vẫn kém rất xa, huống chi còn là hai vị. “Ngươi còn tưởng chạy được như lần trước sao?” Thánh thần Bức Dực tức giận nói. “Thánh thần Bức Dực, lần trước ngươi không thể làm gì được ta thì lần này chắc chắn cũng sẽ thất bại mà thôi.” Dương Thiên nhìn về một phương hướng, bay đi. Trong đầu hắn có một phần bản đồ của khu vực núi Lôi Duyên, biết được địa phương nào là an toàn, địa phương nào là nguy hiểm. Bây giờ Dương Thiên đang bay về khu vực nguy hiểm. Trong lĩnh vực cường đại của mình, tốc độ của Dương Thiên trở nên vô cùng kinh người. Thánh thần Bức Dực và Thánh thần Thạch Vẫn chịu ảnh hưởng khá lớn bởi lĩnh vực của hắn, nhưng bọn họ đều là cường giả cấp Thánh thần hai nguyên, cách Dương Thiên tận hai cảnh giới nhỏ, xét về tốc độ thì bọn họ vẫn nhanh hơn hắn. Ở phía xa, một đạo kiếm quang và một luồng sáng màu đen lao tới, tản ra dao động vô cùng sắc bén. Dương Thiên nắm chặt đao Hắc Phệ trong tay, không chút sợ hãi nào, trực tiếp nghênh đón hai đòn công kích này. Đòn công kích của hai vị cường giả cấp Thánh thần hai nguyên và đao Hắc Phệ của Dương Thiên va chạm nhau. Ngay sau đó, Dương Thiên bị bay ngược ra ngoài, khí thế trên người cũng giảm đi. “Cường giả cấp Thánh thần hai nguyên quả nhiên cường đại, mình dựa vào vô số bảo vật mà căn nguyên pháp tắc trong cơ thể vẫn bị tiêu hao một chút.” Dương Thiên nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh như băng. Đây đã là lần thứ hai Dương Thiên bị đuổi giết, hắn vẫn không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể chạy trốn. “Thánh thần Dương Thiên, cho dù ngươi có phân thân thì để ta xem ngươi có thể kiên trì được trong thời gian bao lâu?” Thánh thần Bức Dực không ngừng công kích về phía hắn. “Thánh thần Dương Thiên, ngươi không chạy thoát được đâu. Ta rất quen thuộc địa hình nơi này, để xem ngươi kiên trì được mấy phút nữa.” Thánh thần Thạch Vẫn nói. “Thế sao?” Dương Thiên cười lạnh. Một phút sau, Dương Thiên bỗng nhiên dừng lại.