Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Cực Địa Phong Nhận
Cập nhật:

Chương 1976 Thánh thần Bức Dực

“Thánh thần Dương Thiên, sao lại không chạy nữa?” Thánh thần Bức Dực lộ ra vẻ dữ tợn. “Có phải là căn nguyên pháp tắc trong cơ thể đã cạn kiệt rồi không?” “Không phải!” Dương Thiên chậm rãi lắc đầu, xoay người nhìn hai vị cường giả phía sau, trong mặt lộ ra ý cười kỳ dị: “Thánh thần Bức Dực, Thánh thần Thạch Vẫn, nếu như các ngươi đã muốn đánh chết ta như vậy, thế thì cùng nhau chết đi!” Hắn không để ý đến những đòn công kích phía xa, vung đao Hắc Phệ lên, chém thật mạnh về phía vách đá khổng lồ. “Bùm!”, “Bùm!”, “Bùm!” Nháy mắt, vô số lôi điện từ vách đá xuất hiện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bao trùm cả một khu vực rộng lớn. “Đây là... Lôi điện gần tới cấp Thời không!” “Chạy mau!” ... Trong mắt Thánh thần Bức Dực và Thánh thần Thạch Vẫn đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ không chút do dự, vừa né tránh lôi điện, vừa chạy về nơi xa. Bọn họ là cường giả cấp Thánh thần hai nguyên, mặc dù thực lực cường đại, nhưng khi đối mặt với cường giả cấp Thời không thì căn bản là không có chút năng lực chống cự nào. Hai vị cường giả nhanh chóng thoát đi, nhưng lôi điện ở nơi này quá mức dày đặc, căn nguyên pháp tắc trên người bọn họ cũng không ngừng giảm sút. “Trốn đi đâu? Cứ ngoan ngoãn chịu chết đi.” Dương Thiên đứng thẳng, lôi điện khủng bố cũng đang không ngừng đánh lên người hắn, nhưng hắn đang kích hoạt toàn lực bia Cửu Nguyên và tháp Bạch Ngọc, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ của Thánh thần Bức Dực và thánh thần Thạch Vẫn. “Thánh thần Dương Thiên, ngươi không muốn sống nữa à?” “Ngươi muốn chết thì chết một mình, đừng có liên lụy đến chúng ta!” Thánh thần Bức Dực và Thánh thần Thạch Vẫn tức giận nói. Trong tay bọn họ xuất hiện một quả pháp tắc nguyên, hai người nhanh chóng ăn để hồi phục căn nguyên pháp tắc. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là cường giả cấp Thánh thần hai nguyên, có không ít bảo vật bảo mệnh, chẳng mấy chốc đã thoát được khỏi khu vực này. Mặc dù chạy thoát thành công nhưng lại vô cùng chật vật, khí thế trong cơ thể cũng giảm đi rất nhiều. Bọn họ nhìn lôi điện dày đặc trước mặt, trong mắt còn đầy vẻ hoảng sợ. Vừa rồi, nếu như bọn họ không chạy nhanh thì rất có thể đã chết ở nơi này rồi. “Thánh thần Bức Dực, bởi vì ngươi mà suýt chút nữa ta đã phải bỏ mạng ở nơi này, còn tiêu hao hai quả nguyên pháp tắc và rất nhiều bảo vật bảo mệnh khác, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Thánh thần Thạch Vẫn tức giận nói. “Hừ! Thánh thần Dương Thiên biết mình chắc chắn phải chết nên mới cố tình lôi kéo theo cả hai chúng ta như thế. Dưới cường độ lôi điện như thế này, hắn chắc chắn không thể nào trốn thoát được đâu. Chờ đến khi lôi điện tan biến, chúng ta vào xem bảo vật của hắn còn lại sau khi hắn chết, ta sẽ chia cho ngươi xứng đáng.” Thánh thần Bức Dực âm trầm nói. Thánh thần Thạch Vẫn không nói gì thêm nữa. Sau khi đuổi giết Dương Thiên, ông ta cũng cảm nhận được người này không dễ đối phó một chút nào. Nhưng càng khó khăn thì càng chứng tỏ trên người Dương Thiên có bảo vật cường đại. Chỉ cần có được là có thể đền bù được tổn thất của ông ta. Lúc này, ở giữa lôi điện dày đặc có một tòa cung điện màu tím đang phiêu lãng. Bên trong cung điện, Dương Thiên đứng thẳng, khí thế trên người giảm xuống đến cực hạn. “Vừa rồi suýt chút nữa mình đã chết thật.” Trong mắt Dương Thiên vẫn còn lộ rõ vẻ khiếp sợ, căn nguyên pháp tắc trên người hắn bây giờ chỉ còn có 20%, còn căn nguyên pháp tắc trong người những phân thân thì chỉ còn lại chưa tới 10%. Sau khi hai vị cường giả Thánh thần Bức Dực và Thánh thần Thạch Vẫn chạy trốn thì hắn cũng nhanh chóng tiến vào trong điện Tử Nguyên. Có vô số bảo vật ngăn cản, hai cường giả kia lại đang chăm chú chạy trốn nên không có khả năng phát hiện ra hành động của Dương Thiên. Trên thực tế, khu vực mà Dương Thiên đứng lại vừa vặn thừa nhận thương tổn thấp nhất, nếu không thì hắn sẽ không kiên trì nổi một giây. “Thực lực đạt tới trình độ này, đây là lần đầu tiên mình gần cái chết đến như vậy.” Ánh mắt Dương Thiên lạnh như băng. Hắn nhìn về phía xa, đó là nơi hai vị cường giả Thánh thần Bức Dực và Thánh thần Thạch Vẫn chạy trốn, tất nhiên hắn không thể nhìn thấy được tình cảnh nơi đó. “Thánh thần Bức Dực, Thánh thần Thạch Vẫn, hi vọng các ngươi vẫn có thể sống sót!” Dương Thiên nhìn về nơi đó, ánh mắt tràn đầy sát ý, sau đó lại thu liễm lại. “Đi thôi! Thực lực hiện tại của mình đã giảm xuống tới nông nỗi này, chỉ cần gặp phải một chút nguy hiểm là cũng không thể nào ngăn cản được. Bây giờ rời đi là tốt nhất, trở về vũ trụ Tinh Lâm!” Dương Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định. Pháp tắc thời gian của hắn cũng đã sắp đạt tới cực hạn. Dương Thiên nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này, tiến vào trong một khe đá, nhanh chóng thiết lập một tọa độ không gian rồi nhanh chóng bước vào bên trong. “Sao lại không có bảo vật? Uy năng của lôi điện này chỉ gần đến cấp Thời không, hoàn toàn không có khả năng phá hủy chí bảo pháp tắc linh cấp! Cho dù bị phá hủy thì chắc chắn cũng phải có những mảnh vỡ lưu lại!” Thánh thần Bức Dực quan sát xung quanh, sắc mặt vô cùng khó coi.