Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 11

Lia không thể từ chối Wade pon Wales, vị hoàng đế tương lai. Cô ngoan ngoãn đi theo, vì nghĩ rằng Hầu tước có thể phải gánh chịu hậu quả nếu cô không làm vậy. Hai con ngựa đã đợi họ khi họ ra khỏi nhà may.

 

"Tôi sẽ đưa Lian đi cùng với tôi." Với những lời đó, Claude nhấc cô lên con ngựa đen như mực của anh ta và lông mày anh ta nhíu lại khi anh vòng một cánh tay quanh eo cô. Hầu tước đã dạy cô cách cưỡi ngựa và cô có thể cưỡi nó một cách dễ dàng.

 

“Ta định để cậu ấy cưỡi ngựa của ta mà Claude,” Wade càu nhàu, không giống như thường lệ, khi nhìn lên hai người.

 

"Làm ơn, tôi là người cưỡi ngựa giỏi hơn ngài, và điều này là tốt nhất cho sự an toàn của Lian."

 

"Cậu sẽ hối hận vì những lời nói đó, vì ta sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi cưỡi ngựa tiếp theo!"

 

"Tôi hy vọng ngài làm được."

 

Đầu của Lia rối loạn khi Claude nói. Cô cảm thấy khó chịu khi cánh tay anh vòng qua eo cô và cô cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh. Cô vẫn không biết ý định của anh là gì.

 

“Cười đi, Canillian,” Claude thì thầm với cô khi con ngựa bắt đầu phi nước kiệu, và cô cảm thấy một cảm giác ngứa ran khắp cơ thể. "Mọi người có thể nghĩ rằng tôi đang bắt cóc cậu đấy."

 

"Tôi xin lỗi." Lia nghe thấy tiếng cười và cô ấy cúi đầu xuống khi cô ấy đỏ mặt không kiểm soát được. Cô mong Hầu tước đến càng sớm càng tốt và giải cứu cô. Người hầu của hoàng đế thông báo với họ rằng họ sẽ được mời đến Đại lễ đường để dự tiệc khi đến cung điện của Thái tử. Nó có nghĩa là cô ấy có thể phải ở lại cung điện đêm nay.

 

"Canillian, tại sao mặt cậu lại như vậy?" Wade mỉm cười khi bước xuống con ngựa nâu to lớn của mình, và Lia thoát khỏi Claude để nhảy xuống.

 

“Tôi không biết, thưa Điện hạ. Đây chỉ là lần đầu tiên tôi đến đây, và cả hai người đều là bạn của anh trai tôi ”.

 

"Có thật không?"

 

“Dạ, tôi cho là vậy,” cô ấy nói, và sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, “Tôi thấy cung điện của ngài đẹp thật.”

 

Tiếng cười lạnh lùng của Claude lướt qua đầu Lia khi anh gật đầu và trêu chọc cô, “Canillian rất giỏi trong việc làm hài lòng người khác,” anh nhếch mép cười khi bước xuống con ngựa tráng lệ của mình và đưa dây cương da cho một người hầu. Lia nhìn anh với vẻ kinh ngạc. Cô không hiểu những lời anh nói.

 

Wade nhún vai với hai người và sau đó nắm lấy tay Lia. "Thật may mắn vì ta thích những người như vậy." Wade kéo cô đến bên anh, và cánh tay của Claude đặt giữa hai người. Lia nao núng khi cánh tay anh chạm vào ngực cô, và Wade hét lên, “Claude! Sao ngươi cứ kiếm chuyện vậy? ” Claude làm như không thấy phản ứng của hai người.

 

“Ngài không nhớ con trai của Bá tước Sherringum sao? Việc đó gây ra khá nhiều vấn đề,” Claude cảnh báo.

 

"Ngươi nghĩ rằng đó là lỗi của ta khi cậu ta đã cố gắng để thu hút ta sao?"

 

“Tôi đang nói rằng ngài không nên để mình bị ảnh hưởng. Ngoài ra, cậu Canillian cũng rất xinh đẹp.”

 

Lia nín thở một lúc, từ xinh đẹp như mảnh băng đến tai cô. Cô đã thấy Claude chế nhạo khi anh nói với cô rằng cô xinh đẹp.

 

"Nó sẽ lan truyền như một tin đồn." Claude đang bóng gió rằng cả hai có thể bị coi là có quan hệ bất chính, và Lia đỏ mặt khi nói ra.

 

Wade nhún vai khi anh lắc đầu. “Canillian, đừng bận tâm đến cậu ta. Hôm nay cậu ta phát cáu vì một số lý do gì đó. " Wade đi vào cung điện, nhưng cô ấy không bước tới.

 

Lia không biết về Louvre và đã cố gắng tuân theo dòng tộc Vales sau khi đến đó. Khi đó, niềm kiêu hãnh vẫn chưa khiến cô ấy buồn, nhưng giờ cô ấy gần như đã khóc vì những lời của Claude và nói qua hàm răng nghiến chặt, “Tôi không hướng đến việc làm hài lòng người khác mà chỉ là đồng ý với họ.” Cô nói với Claude một cách chắc chắn khi anh đi trước cô. Tuy nhiên, đôi mắt của Claude không có chút cảm xúc nào khi anh quay lại khi cô tiếp tục, “Tôi cũng không đặt mục tiêu đạt được điều gì bằng cách làm hài lòng người khác. Tôi biết ơn ngài đã đưa tôi đến đây nhưng tôi sẽ từ chối bất kỳ sự ân cần nào nữa ”.

 

"Gì?" Claude bối rối trước những gì cô ấy nói.

 

Lia cúi chào Claude và đi ngang qua anh, che giấu nỗi sợ hãi khi cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô. Cô quyết định rằng khi anh đặt tuyết lên má cô bốn năm trước, đó hẳn chỉ là một trò đùa hoặc một lý do để chế nhạo những gì cô đã làm. Lia đã suy nghĩ về ý định của mình trong nhiều ngày sau đó, điều này đã được chứng minh là vô ích. Tuy nhiên, mọi thứ đã khác bây giờ. Cô không còn là một đứa trẻ lang thang và tự tin bước qua cổng tò vò bằng đá để đến nơi Wade đang đợi cô.

 

"Bữa tiệc sinh nhật của Rosina sẽ được tổ chức ở đây, vì vậy ta đã trang trí lại nó vì đây là một ngày rất đặc biệt đối với con bé." Giọng Wade vui vẻ khi giải thích về lịch sử của những vườn hồng lấp lánh dưới ánh nắng chói chang.

 

Họ ăn nhẹ dưới chiếc dù che màu đỏ và đen, và Lia tròn mắt trước những chiếc bánh mì dày, những chiếc bánh cầu kỳ và nhiều loại trái cây trong nhà kính.

 

*** “Hãy tự nhiên,” Claude đề nghị.

 

Lia quay đầu lại với những lời của Claude, "Tôi không đói và thức ăn trông quá ngon để ăn!"

 

“Cậu không đói? Cậu có chắc không?" Lần này là Wade. Cả hai hành động như thể họ muốn cho cô ấy ăn theo bất kỳ cách nào có thể và bắt đầu cho cô ấy ăn một ít thức ăn trên đĩa.

 

“Vậy thì, tôi sẽ chỉ ăn một cái. Tôi không đói."

 

Wade nói: “Cậu sẽ thay đổi suy nghĩ của mình khi cậu nếm thử một trong những chiếc bánh mì này.”

 

"Chỉ một miếng." Lia chọn chiếc bánh sandwich mà Thái tử đã đề nghị. Thái tử đã nói Claude khó chịu với anh ta, nhưng Lia không tin điều đó. Ánh mắt của Claude không hề dao động khỏi cô, và cô muốn đấm vào mặt anh ta. Cô cắn vào miếng bánh sandwich, đó là một tuyệt phẩm giăm bông và Wade cười khúc khích trước đôi mắt mở to của Lia khi anh nhìn cô thưởng thức nó. Một cái tách màu xám được đặt trước mặt cô, vì cô không thể uống rượu, và cô nhấp một cách tao nhã.

 

"Vậy là, Rosina cuối cùng đã đính hôn." Wade có vẻ đa cảm, và Lia nhìn lên khi cô ấy liếm nước sốt trên môi. Claude cau mày và đưa cho cô một chiếc khăn ăn, nhưng cô sử dụng chiếc khăn trên đùi mình, hy vọng rằng anh sẽ nhận được tín hiệu là hãy để cô ấy yên.

 

"Canillian, còn cậu thì sao?"

 

Lia lúng túng nói trước câu hỏi của Wade, "Anh trai tôi vẫn chưa đính hôn ..."

 

"Ồ, vậy là cậu không biết?”

 

"Biết gì ạ?"

 

“Rosina đính hôn với Kieran, và họ sẽ chính thức đính hôn vào ngày sinh nhật của con bé vào tháng sau. Ta cho rằng cậu đã biết rồi chứ. "

 

Nữ Hầu tước đã đi đi về về giữa miền bắc và dinh thự của Hầu tước trong bốn năm qua, và Lia chỉ gặp bà ấy mỗi tháng một lần. Do đó, cô ấy đã không nghe thấy tin tức gì. Nữ Hầu tước sẽ không nói bất cứ điều gì với một cô gái sẽ quay trở lại Louvre vào một ngày nào đó. Lia hiểu rõ vị trí của mình sau bốn năm, và cô ấy đã xin vào học viện vì đó là điều mà cô ấy có thể tự làm.

 

"Nữ Hầu tước hiện đang ở phía bắc, vì vậy có lẽ đó là lý do tại sao Canillian chưa biết về điều này."

 

Lia tìm thấy một chiếc bánh sandwich mới trước mặt cô, và cô nhìn lên Claude, người đã nói đỡ cho cô. Anh gật đầu với chiếc bánh sandwich, "Ăn thêm đi."

 

"Không, cám ơn."

 

Claude mỉm cười trước sự từ chối thẳng thừng của Lia và nói, "Ăn đi." Trong khi giọng điệu áp chế, anh ấy vẫn mỉm cười.

 

"Tại sao?"

 

"Bởi vì nhìn cậu ăn khiến ta cảm thấy no." Claude đẩy chiếc đĩa lại gần cô. Lia nghĩ anh ta điên nhưng nhìn anh ta cứ chằm chằm khi cô lấy bánh sandwich.

 

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của ngài,” cô ấy nói một cách mỉa mai khi cắn vào miếng sandwich.