Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 13

Lia đã cố gắng từ chối lời đề nghị của anh khi cô nhìn thấy nơi anh đang chỉ, "Tôi sẽ lắng nghe từ đây."

 

“Ta cần xác nhận một chuyện. Vì vậy, hãy đến đây, ” Claude gần như ra lệnh.

 

"Sao cơ?"

 

Anh ra hiệu cho cô ngồi cạnh anh, nhưng Lia không muốn nghe lời Claude. Sau đó, anh đặt chân lên bàn khi thấy cô không nhúc nhích và hỏi.

 

"Cậu thấy ta là kẻ xấu à?"

 

“Không phải vậy, chỉ là …”

 

“Hãy cẩn thận với Thái tử,” anh cắt ngang.

 

"Tại sao?" Lia nhìn thấy Claude cau mày khi cô ngước nhìn anh.

 

“Ngài ấy thích những thứ xinh đẹp không phân biệt giới tính và tầng lớp. Vì vậy, tốt nhất là hãy giữ một khoảng cách nhất định với ngài ấy”.

 

Đôi mắt Lia đảo qua với vẻ bối rối. Claude khoanh tay và ngả người ra ghế sô pha. Anh cởi áo khoác và nằm xuống như thể anh sẽ chợp mắt.

 

"Giọng nói của cậu vẫn chưa qua tuổi dậy thì."

 

Cô ấy chột dạ hắng giọng. Claude nhếch mép cười, và khi anh nằm xuống, lần đầu tiên Lia nhận thấy anh cao đến thế nào. Anh cao hơn cô ít nhất hai cái đầu.

 

Cô nhớ anh ấy nói rằng học sinh phải có ít nhất ba bộ đồng phục một năm vì chúng sẽ nhanh chóng bị chật vì họ lớn quá nhanh. Con trai lớn nhanh vậy sao?

 

Không giống như Claude, Wade tạo cảm giác dễ chịu mà không cần phải làm gì, trong khi Claude lại là người làm nhiều việc khiến cô khó chịu.

 

"Nếu Thái tử thích những thứ xinh đẹp, vậy không phải ngài cũng nên cẩn thận sao?" Lia hỏi.

 

"Tại sao cậu lại nói như vậy?"

 

“Tôi chưa bao giờ thấy người nào đẹp hơn ngài,” cô nói khi bước vào phòng tắm.

 

Đôi mắt của Claude mở to trước những lời lặng lẽ đó và nhìn chằm chằm vào cô khi cô bước đi. Tuy nhiên cô bỗng quay lại khi nhận ra rằng mình đã bỏ quên ngọn nến.

 

Qua cử động của cô, Claude có thể thấy rằng cô ấy đang cảm thấy xấu hổ vì quên mất những gì mình muốn mang theo vào phòng tắm và anh không thể kìm được tiếng cười.

 

Lia cau mày khi Claude che miệng cười, và cô thấy khuôn mặt anh đã trở nên dịu đi.

 

“Cậu biết cách chơi ta đấy. Cậu có muốn ta đi cùng cậu không? Trông cậu có vẻ sợ hãi.” Claude nhìn vào mắt cô và trêu chọc.

 

Lia nắm lấy chân đèn và trừng mắt nhìn anh trước khi đi vào phòng tắm và khóa cửa lại.

 

Anh ấy đến chỉ để trêu chọc cô. Cô cởi áo ra trước một chiếc gương viền vàng. Cô thấy da mình đỏ ửng lên vì căng thẳng và cảm thấy xấu hổ. Đôi mắt cô run lên khi cô nghĩ rằng cơ thể mình đang xấu hổ vì những lý do mà cô không thể hiểu được.

 

Bây giờ trời tối đen như mực và Claude nhìn ra ngoài cửa sổ sau khi quay đầu lại từ cửa phòng tắm. Căn phòng có mùi kẹo và thảo mộc.

 

Khi mắt đã thích nghi với bóng tối, anh đứng dậy và đi tới chỗ chiếc áo khoác của Canillian. Ngay cả Marilyn Shelby cũng gần như không vừa với nó, và nó có mùi hoa oải hương, mà anh phát hiện ra đây là mùi hương thường thấy của Canillian.

 

Giọng nói, khuôn mặt và mùi hương của Lia khiến anh cảm thấy khó chịu, giống như nhìn thấy một trò chơi ghép hình với những mảnh ghép sai. Anh buông áo khoác ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

 

“Hãy sửa đèn trong phòng của Ngài Vale và nhớ cẩn thận,” Claude ra lệnh cho người hầu.

 

"Vâng, thưa Đức Ngài."

 

Người hầu cúi chào và đi vào thắp sáng tất cả các ngọn đèn trong phòng, còn Claude thì đứng trên hành lang để theo dõi quá trình ấy.

 

Canillian bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng rực rỡ ánh đèn, và Claude có thể nhìn thấy những giọt nước rơi từ mái tóc vàng mật ong của Lia.

 

Canillian lau một giọt nước mắt trên mũi và nói với Claude một cách đầy mong đợi.

 

"Vậy thì ngài có đi dự tiệc không, thưa Đức Ngài?"

 

“Có,” anh trả lời thẳng thừng, nhưng anh không thể che giấu một nụ cười tự mãn khi Canillian trông rất vui với câu trả lời của anh.

 

“Vậy thì, tôi hy vọng ngài sẽ tận hưởng buổi tối của mình.”

 

"Ăn ít kẹo thôi."

 

Claude thản nhiên bước ra khỏi phòng để đến phòng trưng bày các hiện vật lịch sử. Anh lắc đầu trước những lời cuối cùng của Canillian. Cậu bé này thật biết cách châm chọc anh.

 

***

 

Những cô gái trẻ nghiêng chiếc dù che nắng và nở nụ cười tươi khi họ cưỡi trên những cổ xe ngựa. Họ đội những chiếc mũ có gân và những chiếc váy phồng, và ánh mắt của họ cứ nhìn chằm chằm vào cỗ xe nhà Vale khi họ nói chuyện phiếm. Canillia cảm thấy mắt họ xuyên qua cánh cửa xe ngựa.

 

Học viện cách Phố Etear ở Công viên Lona một dặm về phía bắc. Khi người đánh xe đến lối vào của học viện, Lia cảm thấy choáng ngợp trong giây lát khi nhìn lên những bức tường cao đồ sộ.

 

“Lian, vẻ ngoài có thể lừa dối. Ngài Theodore là giáo viên giỏi nhất ở đó và đã chỉ dạy con trong bốn năm qua, con đã hoàn thành rất tốt, vì vậy đừng lo lắng như thế.”

 

Hầu tước có vẻ vui, nhưng Lia hít thở sâu với một nụ cười cay đắng. Cô không quan tâm chuyện gì đã xảy ra ở đây, vì cô chỉ đến học viện để có cớ ở lại thủ đô.

 

Cô đã vẽ sẵn bản đồ của Louvre, cô cũng đã đi xe ngựa một đoạn đường dài để có thể nhìn thấy Phố Etear ở đâu và tìm kiếm những lối vào mà cô không biết.

 

“Chúng ta sắp đến nơi con sẽ sống. Con có muốn đến đó ngay bây giờ không? ”

 

"Dạ có."

 

Cỗ xe di chuyển theo yêu cầu của Hầu tước, và những con ngựa chạy lon ton trên con đường lát đá cách khu nhà mà Lia sẽ sống khoảng mười phút. Nơi này cách nhà phố của Hầu tước không xa lắm và được một nhóm nhỏ người hầu quản lý. Tòa nhà màu kem ba tầng khiến mắt Lia sáng lên vì thích thú.

 

“Con có vẻ thích nó,” Hầu tước mỉm cười. Lia nhìn những bông hoa cẩm tú cầu mà người chủ trước đã trồng rồi chọn một bông hoa trước khi vào nhà.

 

“Con sống trong ngôi nhà này có ổn không?”

 

"Ý con là sao? Thật sự thì ta muốn con sống trong nhà phố của ta, nhưng sợ ảnh hưởng đến việc đi học của con."

 

"Con cảm ơn cha."

 

Phòng tiếp khách và cầu thang trung tâm có một màu san hô dễ chịu. Mặc dù phải thay tấm thảm cũ xỉn màu, nhưng nhìn chung, đó là một nơi trang nhã.

 

Lia đặt tay lên lan can dưới chân cầu thang và nhận ra rằng sau bốn năm, cuối cùng cô cũng đã có mặt tại thủ đô.

 

"Con sẽ phải cưỡi ngựa đi học vì học viện không cho phép xe ngựa vào, và con phải học cách tự bảo vệ mình trong học viện."

 

Lia dừng bước lên cầu thang, cô nhìn xuống Hầu tước khi ông bỏ mũ xuống.

 

“Con có một câu hỏi."

 

"Con hỏi đi."

 

"Nếu anh trai hồi phục, con có phải quay lại Louvre không?"

 

Hầu tước lắc đầu trước câu hỏi khó hiểu và lấy ra một điếu xì gà từ hộp xì gà nạm vàng.

 

“Ta sẽ không đuổi con đi. Con có thể đưa ra quyết định của riêng mình. Tuy nhiên, hãy ở đâu đó gần ta”.

 

Câu trả lời của ông hàm ý nhiều điều, và cô mỉm cười khi nhìn khói xì gà bốc lên.

 

Lia nghĩ lại ngày mà một người hầu gái đã ném cậu chủ Kieran xuống hồ vào giữa mùa đông. Kieran giống như một xác chết, và trong khi sống sót, thể trạng của anh ngày một yếu đi. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện mà cô đã nói với người giúp việc.

 

'Pepe, chị có biết người ấy là ai không?'

 

'Bà ấy đã đi khi tôi đến, nhưng tôi nghe nói rằng bà ấy rất thân với Betty.'

 

'Là vậy sao.'

 

'Vâng, cậu có muốn tôi hỏi dò thử không?'

 

'Không, tôi không có lý do gì để hỏi.'

 

Lia đã khóc trong chăn đêm đó khi cô nghĩ đến cảnh Kieran ho ra máu trước mặt mình. Cô đã cảm thấy rất tiếc và lo sợ cho anh.

 

Bây giờ, cô chỉ muốn gặp mẹ mình. Ngay cả khi bà ấy là một nhân vật phản diện đối với những người khác, Laura vẫn là gia đình duy nhất của Lia.

 

Lia mở tất cả các cửa phòng trong tòa nhà và cuối cùng chọn căn phòng ở góc nhìn ra khu trung tâm. Hầu tước bước vào, bất mãn nhìn căn phòng nhỏ.

 

"Căn phòng này không phải quá nhỏ sao?"

 

"Không ạ, nó hoàn hảo và quang cảnh rất đẹp."

 

"Nếu con nói vậy."