Chương 15
Đã lâu lắm rồi Pepe mới đến thị trấn. Cô ấy bước ra khỏi xe ngựa với sự phấn khích hiện rõ trong mắt. Canillia theo sau và người đi đường nhìn họ với vẻ tò mò. Con phố chính của Cosoar đông nghịt người mua sắm. Lia nghe thấy mọi người đang tranh cãi về giá cả, tiếng cậu bé bán báo đang rao, và tất cả những âm thanh ồn áo náo nhiệt.
Pepe nói với Lia: “Chỉ cần đi theo tôi, tôi biết nơi này.”
Đây là lần đầu tiên Lia đi riêng cùng Pepe ra ngoài. Cô hầu gái trông vô cùng phấn khích khi dẫn Lia đi ngang qua một ngôi nhà bánh kếp bình dân hoặc cửa hàng bán ruy băng thượng hạng.
Bất cứ khi nào họ dừng lại ở một cửa hàng, mọi người lại vây quanh họ để nhìn Canillian, người được mệnh danh là Thiên thần của của gia tộc Vale.
Lia đứng cạnh Pepe; tai cô ấy đỏ bừng dưới những đôi mắt nhìn cô từ mọi phía. Đám đông vẫn tiếp tục nhìn họ ngay cả sau khi Canillia cùng Pepe dừng lại trước một cửa hàng.
"Có phải là nơi này không?" Lia hỏi.
“Đúng vậy, trang phục ở đây không quá cầu kỳ nhưng cũng không quá xuề xòa. Những chiếc váy lộng lẫy không còn là xu hướng nữa,” Pepe nói.
“Tôi tin tưởng vào phán đoán của chị. Lấy cho tôi năm cái. Ba cái dành cho chị, Pepe,” Lia nói.
"Ba cái?!"
"Đúng. Tôi chỉ quan tâm đến việc có thể di chuyển dễ dàng trong những bộ váy. Tôi cũng không muốn bị chú ý.”
"Được rồi."
Canillian có thể đã mua những chiếc váy và đề tên của gia tộc Vale, nhưng không có thời gian. Lia đưa tiền trợ cấp mà cô đã tiết kiệm được cho Pepe. Nhưng Pepe từ chối lấy chúng.
“Tôi nhận tiền từ Betty và sẽ sử dụng số tiền đó. Bà ấy bảo tôi không được lấy tiền của cậu. Tôi có đủ rồi, vì vậy đừng lo lắng.” Pepe nói.
"Vú Betty?"
"Đúng vậy."
Lia nhớ lại Betty, người đã tiễn cô khi cô rời khỏi nơi này với một trái tim nhói đau. Khi Pepe bước vào cửa hàng, Lia đi dọc con phố với người kỵ mã. Hơi ấm của mặt trời khiến cô buồn ngủ. Lia tình cờ gặp một cửa hàng tổng hợp trông rất kỳ lạ. Cô ấy mua một cây bút máy, một hộp đựng bút chì bằng da và một vài cuốn sổ tay đẹp. Khi rời khỏi cửa hàng, cô ấy đã nghĩ đến Betty. Cô muốn mua cho bà ấy một món quà. Lia tự hỏi Betty sẽ thích gì khi cô đi ngang qua một cửa hàng mũ đông đúc người.
Những người phụ nữ cầm những chiếc mũ trong hộp mỉm cười và cúi chào Canillia. Những chiếc mũ dường như bán hết rất nhanh. Nơi này có vẻ khá nổi tiếng. Tuy nhiên, Lia không có ý định đội mũ. Cô đi ngang qua một con phố bán nhiều đồ gốm sứ đầy màu sắc. Cô ấy nhìn thấy một cửa hàng kem. Cô quyết định mua cho mình và Pepe một ít kem khi họ mua sắm xong.
“Xin chào, Canillia,” một giọng nói cất lên. Không ai gọi cô ấy là 'Canillia', có lẽ ngoại trừ mẹ cô ấy. Cô đã nghe nói về những kẻ xấu trên đường phố, vì vậy cô ấy tiếp tục bước đi, mặc kệ người gọi cô ấy là ai.
“Tiểu thư Canillia,” giọng nói lại cất lên. Lia dừng bước. Tóc gáy cô dựng thẳng lên đầy kinh hãi.
"Ta đã nhận đúng người!"
Cô chưa bao giờ nghe thấy giọng nói này trước đây. Lia giằng co giữa việc nên bỏ chạy hay quay lại và đối diện với kẻ đang trêu đùa cô. Sự tò mò khiến cô ấy quay lại và xác minh, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mình là phụ nữ. Cô rất muốn biết đó là ai, và liệu anh ta có biết mẹ cô hay không…
“Thưa ngài, ngài nhận nhầm rồi,” Canillia nói, quay lại đối mặt với một người thanh niên có mái tóc xám tro và đôi mắt kỳ lạ đang nhìn cô từ trên lưng ngựa.
“Không, Canillia. Không phải cô là em gái của Kieran Vale sao? Hai người quá giống nhau,” người thanh niên nói.
Lia kinh ngạc lùi lại. "Ngài là ai?"
"Ta?" Người đàn ông cúi xuống bắt gặp ánh mắt cô và mỉm cười. "Ta là một người bạn. Có lẽ chúng ta có thể uống một ít nước hoa quả và trò chuyện được không? "
Người thanh niên mặc một bộ trang phục kỳ lạ, có thể đến từ một quốc gia nào đó xa xôi. Anh ta mang theo một con dao găm ở thắt lưng và một khẩu súng trong bao da.
Anh ta rất nổi bật trong bộ đồng phục màu trắng của mình. Thông thường, đồng phục màu trắng biểu thị một người từ hoàng gia. Lia không thể đưa một người nước ngoài đến chỗ ngồi trên sân thượng vì sẽ có quá nhiều câu hỏi, nên cô dẫn anh ta đến một góc bên cạnh cửa hàng kem.
“Quả thực là quá nóng,” người thanh niên nói.
“Hãy chịu khó xíu,” Lia nói, “Trang phục của ngài là của Geore, phải không? Ngài quá gây chú ý.”
"Hóa trang thành con trai của em bắt mắt hơn đấy."
"Tôi là con trai, và anh trai tôi chỉ đang đùa thôi."
Lia rất vui nếu anh ta có thể im lặng nhưng mặt cô tái đi khi nghe đến tên anh ta. Ian Sergio. Cô quyết định không hỏi về lý do anh ta đến đây. Ian nhìn Lia khi anh múc kem và rượu táo của mình.
Ian nói: “Kieran đang đợi hồi âm vì cậu ấy chưa nhận được lá thư nào từ em.”
"Tôi ... anh ấy khỏe chứ?" Lia hỏi.
"Tất nhiên."
"Cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ nhận được một lá thư nào từ anh ấy."
“Hừm. Có lẽ vì không ai giao chúng trực tiếp cho em”.
Ian lấy trong túi áo khoác ra một lá thư và đưa cho Lia. Ian nói tiếp:
“Mỗi tháng Kieran đều gửi một lá thư cho em gái thân yêu của cậu ấy. Vì cậu ấy chưa bao giờ nhận được hồi âm nên cậu ấy đã nhờ ta đưa nó cho em.”
Lia nhận bức thư từ anh. Anh chỉ vào cốc kem của cô.
"Mau ăn kem của em để ta còn quay về, Canillia."
"Ngài có thể vui lòng xưng hô với tôi một cách hợp lý được không? Tên tôi là Canillian."
“Canillia,” anh nói với một nụ cười tự mãn.
Lia phớt lờ anh ta. Lòng cô trĩu nặng. Mỗi tháng Kieran đều viết cho cô ấy một lá thư. Cô rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến điều này. Cô cũng nhìn thấy Pepe đang ở bên ngoài tìm kiếm cô.
Lia cẩn thận đặt lá thư vào túi trong của áo khoác rồi nuốt một thìa kem và co rúm lại khi cái lạnh xâm chiếm lưỡi cô.
"Tôi có thể nhờ ngài chuyển thư trả lời giúp tôi không? Khi nào ngài sẽ quay về?"
“Em có thể đưa nó trực tiếp cho cậu ấy. Kieran sẽ quay trở lại đây.”
"Có thật không?”
“Thật,” Ian mỉm cười.
Vị kem ngọt ngào bỗng trở thành vị đắng trong miệng. Nữ Hầu tước đã nói với cô ấy rằng thời hạn để cô ấy diễn vai con trai của gia đình Vale sẽ là cho đến khi Kieran khỏe mạnh trở lại.
Nhiệm vụ của Lia là bảo vệ danh dự của gia tộc Vale, cho người khác biết rằng có một người con trai khác sống trong gia đình Vale. Nhiệm vụ của cô là đảm bảo rằng các quý tộc không coi thường cô và gia đình.
Ian quan tâm hơn nhiều đến biểu hiện của Lia khi nghe tin này.
“Canillia…,” anh ta gọi.
Lia trừng mắt nhìn anh. “Lian,” cô ấy rít lên.
“Ồ được rồi, thưa cậu Lian. Ta sẽ mời cậu đến Geore ngay khi ta trở lại. Mời cậu ghé thăm ta.” Lia gật đầu và Ian mỉm cười. "Ta thực sự hy vọng cậu đến với tư cách là một người phụ nữ."
Lia đứng dậy bỏ đi. Ian cũng đứng dậy, nắm lấy tay cô và đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
"Tạm biệt, quý cô xinh đẹp."
*** Dinh thự Shelby đang chấn động. Nữ Hầu tước Shelby không thể ngừng khóc khi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và chiếc cổ băng bó của Marilyn. Wade tiến đến gần và nói.
“Cha ta cam đoan sẽ cử người bắt được thủ phạm.”
"Xin hãy trừng phạt kẻ độc ác đã làm điều này!"
Wade đứng cạnh Marilyn sau khi đi qua Nữ Hầu tước đang khóc nức nở. Một người đàn ông không rõ danh tính đã phục kích Marilyn khi cô chuẩn bị lên xe ngựa sau khi xem một buổi biểu diễn opera với những người phụ nữ khác. Người đàn ông đã khống chế cô ấy trước khi cứa dao vào cổ của Marilyn.
Thủ phạm giờ được thu hẹp lại thành một trong những kẻ chống phá không hài lòng với hệ thống giai cấp. May mắn là người đàn ông đã bị bắn trước khi anh ta có thể gây hại đến tính mạng của Marilyn. Tuy nhiên, người đàn ông đã biến mất tại Louvre trước khi cảnh sát kịp bắt hắn.
“Chỉ có những tiểu thư thuộc tầng lớp thượng lưu mới là mục tiêu của tên thủ ác này,” Thái tử trầm giọng lẩm bẩm.
"Những quý cô dễ bị tổn thương luôn là những người đầu tiên bị tấn công."
Claude an ủi Nữ Hầu tước trước khi ra khỏi dinh thự. Tất cả mọi người đều kinh hãi trước tên giết người hàng loạt khét tiếng đã đến gần họ như vậy. Hắn ta đã tấn công một phụ nữ quý tộc ngay trước mắt họ.
"Làm sao hắn ta dám đuổi theo Marilyn ?!" Thái tử giận dữ.
“Có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu có ngài bảo vệ,” Claude nói một cách thờ ơ.
"Đó không phải là nhiệm vụ của cậu sao? Đừng lôi ta vào. Ta không muốn có thêm một vụ bê bối." Thái tử đáp lại.
Claude trả lời Thái tử bằng một nụ cười nhếch mép và lên chiếc xe đang đợi. Xe động cơ chạy nhanh và ồn ào hơn nhưng an toàn hơn nhiều so với xe ngựa. Gia đình Hoàng gia khuyến khích các công nghệ mới, nhưng nhiều quý tộc vẫn cảnh giác với chúng. Đó chỉ là vấn đề thời gian.
“Điện hạ, tôi sẽ gặp ngài ở học viện,” Claude nói lời tạm biệt.
"Được thôi."
Những chiếc xe chạy ngược chiều nhau. Claude rẽ vào phố Etear. Anh nhìn ra cửa sổ ô tô chạy ngang qua một cửa hàng kẹo. Mọi người nán lại quanh cửa hàng cầm những cây kẹo bông xinh xắn.
Kẹo từ thiên đường, nó được gọi là vậy thì phải. Nó khiến Claude nhớ đến một người sẽ hạnh phúc nhất khi nhận được một viên kẹo như thế. Anh bất giác mỉm cười.