Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 18

Kieran nắm tay cô và họ tay trong tay đi vào bên trong ngôi biệt thự nhộn nhịp. Hành lý chất đống ngổn ngang. Một số hành lý được mang vào bên trong trong khi một số được mang ra ngoài. Một điều trớ trêu là hành lý của Lia đã được mang ra ngoài trong khi hành lý của Kieran vừa mới mang vào trong. Họ đứng nhìn hành lý được mang ra khiêng vào và định đi đến khu nhà của Kieran thì Nữ Hầu tước lên tiếng. “Lian,” bà nói với giọng mệt mỏi khi ngồi xuống ghế sô pha. “Chúng ta hãy nói chuyện một lúc. Bây giờ, xin vui lòng, nếu con không phiền.” Giọng Anastasia có vẻ mệt mỏi nhưng không phải là không có quyền lực. Lia liếc nhìn Kieran một lúc rồi ngồi đối diện với Nữ Hầu tước. Kieran đến bên và đặt một bàn tay trấn an lên vai cô. “Hãy đến phòng anh sau khi em nói chuyện với mẹ xong. Anh có chuyện muốn nói với em.” “Dạ em biết rồi,” Lia nói. Kieran nhẹ nhàng bóp vai cô như một cử chỉ an ủi và đi về phòng của mình. Đó là một cử chỉ hiếm hoi nhưng nổi loạn từ một Kieran dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng mà cậu từng thể hiện trước mặt mẹ mình. Anastasia lườm Kieran khi anh bước đi. Cuối cùng bà quay lại và bắt gặp ánh mắt của Lia. “Ta rất vui khi thấy con thân thiết với Kieran. Nhanh thật, đã bốn năm trôi qua. Các con có liên lạc với nhau không? ” “Dạ không,” Lia nói, “Đây là lần đầu tiên con được nói chuyện với anh ấy sau bốn năm.” "Ừ, tốt. Kieran rất tốt bụng và nhân từ." Nữ Hầu tước nhấc cây quạt khỏi bàn và dùng nó để làm mát bản thân. Bà ấy đã quan sát Lia suốt thời gian qua và tiếp tục hỏi. “Ngày mốt con sẽ đến thủ đô phải không?” “Dạ, con sẽ vào học viện theo sự cho phép của mẹ,” Lia nói. “Ngài Theodore đánh giá rất cao về trí tuệ của con. Con đã làm rất tốt, Canillian. Bây giờ con có thể được gọi một cách tự hào là em trai của Kieran.” Lia không trả lời. Nữ Hầu tước xinh đẹp nhưng đáng sợ, không hề thay đổi một chút nào. Bà ấy vẫn xinh đẹp, đầy quyền uy và tỏa ra sức mạnh áp đảo. “Canillian.” Nghe gọi, Lia ngẩng mặt lên nhìn Nữ Hầu tước. "Con định tìm mẹ con ở thủ đô phải không?" Lia nuốt nước bọt. Cô không đáp lại. "Trả lời ta," Nữ Hầu tước ra lệnh. “Dạ. Con định tìm kiếm bà ấy ngay khi có thể.” Anastasia chế nhạo như thể bà ấy đã mong đợi đáp án này. "Con đúng là một đứa trẻ ngu ngốc và vô ơn." “Con không hiểu ý người,” Lia nói. “Canillian, con đã bước vào bên trong xã hội quý tộc rồi. Công tước trẻ đã đến thăm phải không? Nhiều quý tộc biết mặt và tên của con. Ngay cả Công chúa Rosina cũng lo lắng cho con trong những bức thư của cô ấy! Tuy nhiên, con định biến mất như một cô gái chỉ sau một đêm à?" "Mẹ." "Ta đã cảnh cáo con hãy sống như một cái bóng!" - Giọng Nữ Hầu tước cất cao. Bàn tay bà trắng bệch vì nắm chặt chiếc quạt. Bà ấy nói đúng. Claude, Wade, Marilyn và Rosina đều biết đến Canillian. Họ biết cô ấy. Và nếu cô ấy biến mất thì điều đó sẽ gây chú ý. “Chúng ta phải cẩn thận, Canillian,” Nữ Hầu tước hạ giọng, “Chúng ta phải từ từ. Có một cách, nhưng sẽ mất thời gian.” "Mất thời gian?" “Đúng vậy,” Nữ Hầu tước nói với vẻ thất vọng, “Kieran dự định sẽ quay lại Geore sau lễ đính hôn. Thằng bé quá ham học và không chịu nghe lời ta. Con hãy cố gắng giả vờ đau yếu nhất có thể sau khi vào học viện. Việc đó có thể được sử dụng như một cái cớ để đưa con đi dưỡng bệnh. " Lia tái mặt. "Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó ạ?". Nữ Hầu tước nói: “Chúng ta sẽ tổ chức một đám tang trên danh nghĩa của Canillian. Sau đó, con có thể trở lại là 'Canillia' như con muốn và được tự do. Không còn cách nào khác." Môi Lia run lên. Một đám tang cho một người thậm chí còn chưa chết! Cô nhận ra rằng đây đã là kế hoạch từ trước đến nay. Đây là lý do tại sao Nữ Hầu tước đồng ý cho cô vào học viện dễ dàng như vậy. “Ta chỉ cố gắng giữ lời hứa khi đưa con đến đây, Canillian,” Nữ Hầu tước nói và nhận thấy sự đau khổ của Lia, “Con đã làm được nhiều hơn những gì ta mong đợi, và Kieran bây giờ rất khỏe mạnh. Vì vậy, ta sẵn sàng trả lại sự tự do mà con đang tìm kiếm.” Lia không biết tại sao mình lại cảm thấy rất buồn. Cô đã chờ đợi điều này rất lâu. Cô đã đợi Nữ Hầu tước giữ lời hứa và giải thoát cho cô. Có phải cô đã trở nên quá gắn bó với cuộc sống xa hoa mà cô đang sống cho đến bây giờ? Mọi suy nghĩ của cô đều hỗn độn và khó hiểu. "Con có thể đến dự tiệc đính hôn của Kieran. Kieran muốn con ở đó." Nữ Hầu tước bắt đầu tự quạt cho mình. Betty đến và rót trà. Khuôn mặt của người nữ hầu trông vô cùng thảng thốt và đôi mắt của Lia thì rưng rưng. “Con có một thỉnh cầu,” Lia nói. "Thỉnh cầu gì?" Marchioness hỏi. “Xin hãy tha thứ cho mẹ con,” Lia nói. Bàn tay của Nữ Hầu tước dừng lại giữa không trung và bà ấy nhìn chằm chằm vào Lia. “Điều đó rất không phù hợp với con. Con nghĩ ta là ai —” Lia nói: “Con chắc chắn rằng điều đó không phải là quá nhiều, khi người thấy con đã cống hiến những năm tháng sống như một cậu bé vì anh trai mình.” Lông mày của Nữ Hầu tước nhíu lại khi bà ấy cau mày. Lia tiếp tục nói: “Con rất biết ơn người vì đã đưa con ra khỏi Louvre, nhưng không cô gái nào muốn bị buộc phải sống cuộc sống như một cậu bé,” Lia tiếp tục, “Con đã làm điều đó vì mẹ con. Con đã trở thành Canillian. Vì vậy xin người." **** Nước mắt Lia từ từ rơi xuống khi cô đứng dậy, cô cố gắng lau chúng đi. Anastasia cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không để ý đến nỗi đau khổ của Lia. Căn phòng đột nhiên rất lạnh và ngột ngạt, Lia quay người ra cửa bỏ đi. Kieran đến gần cô với vẻ mặt sững sờ. Lia không biết anh ấy đã đứng đó suốt thời gian qua hay anh vừa mới đến. “Anh rất xin lỗi, Lia,” anh nói và ôm lấy cô. “Là Lian,” cô nói, sụt sịt và nhẹ nhàng đẩy tay anh lên vai cô. Kieran cau mày. Đôi mắt anh lóe lên niềm xúc động khi nhìn em gái mình đang khóc. Anh nhìn lại Anastasia một cách sắc bén. "Mẹ, xin hãy dừng việc này lại!" Giọng anh đầy cảm xúc. Nữ Hầu tước trừng mắt nhìn Kieran. "Mẹ đang hủy hoại danh dự của gia tộc Vale!" Kieran nói. "Hủy hoại?" Anastasia hỏi, "Sao con dám nói vậy hả?!" "Một đám tang cho ai đó còn sống? Làm thế nào mà mẹ có thể nói ra một điều như vậy?!" "Kieran!" Nữ Hầu tước nghiêm khắc nói. Lia không nghe thấy gì nữa khi cô chạy ra khỏi phòng khách. Nữ Hầu tước có thể hét lên ngay bây giờ nhưng bà ấy sớm lấy lại bình tĩnh. Bà ấy là một quý tộc, và Kieran cũng vậy. Rồi sau đó anh ấy sẽ ôm lấy mẹ mình và cầu xin bà tha thứ. Lia biết sẽ như vậy. Cô là người duy nhất không thuộc về nơi này. Lia vẫy tay chào Pepe khi cô hầu gái cố gắng theo cô ra ngoài. Lia đi đến bờ sông và ngồi xuống chiếc ghế đặt gần đó. Cô thả mình xuống ghế và nghĩ về kế hoạch đám tang mà Nữ Hầu tước nói. Lia sẽ sớm ra đi và sẽ không bao giờ có thể quay lại nơi này. Cô lau nước mắt khi cảm nhận một sự hiện diện gần đó. Cô nghĩ đó có thể là một trong những người giúp việc. “Làm ơn đi đi,” cô ấy nói, “Tôi muốn ở một mình.” “Hôm nay em không phải là một quý cô, Canillia,” một giọng nói mà cô nhận ra rất rõ. *** “Thật may là cậu vẫn khỏe, Marilyn,” Rosina nói với một nụ cười nhẹ. "Tất cả là nhờ ơn người, thưa Công chúa." "Đừng cố gắng quá sức." "Cảm ơn vì sự quan tâm của người." Marilyn mỉm cười với những người ngồi chật kín hội trường. Ánh sáng chiếu vào những bông hoa, tiếng cười theo sau hòa cùng tiếng trò chuyện râm ran. Mọi người đã đến để chúc mừng sự bình phục của cô ấy. Ngay cả Claude cũng có mặt.

 

Marilyn đi cùng Rosina đến chỗ Claude đứng. Sự có mặt của Wade và Claude đồng nghĩa với việc bữa tiệc đã thành công tốt đẹp. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía họ khi họ tiến về phía các quý ông. Họ không bao giờ có thể là bạn. Do tranh chấp về mỏ kim cương ở khu vực trung lập, nếu có chuyện gì xảy ra với Ian ở đây, chắc chắn sẽ có chiến tranh. Claude bắt đầu không hiểu Kieran đang nghĩ gì khi đưa một người như vậy đến đây. “Trong khi cậu và Kieran chơi với Hoàng tử Sergio, ta sẽ đi ngắm sao cùng với Canillian,” Wade nói khi anh ngả người vào ghế. Ánh nhìn sắc bén bắn về phía Wade khi nhắc đến tên của Canillian. “Không. Ngài là thái tử, tôi sẽ ở bên cạnh ngài mọi lúc mọi nơi. Rốt cuộc chúng ta sẽ gặp một hoàng tử của kẻ thù. Ngài có hiểu ý tôi không?” P/S: Hãy ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận hoặc review bên dưới nhé!