Đại Công tước, xin hãy kiên nhẫn!

Jin So-ye
Cập nhật:

Chương 29

Canillian mỉm cười tự hào trước lời khen ngợi của Claude và tiếp tục bước đi. Claude theo sát phía sau. Anh không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào khi anh quan sát những bước đi nhỏ bé của Canillian, cánh tay vung rộng, và vẻ mặt phấn khích của cậu ta khi nhìn xung quanh.

 

Anh không biết cảm xúc đang khuấy động trong tim mình là gì. Bị một chàng trai kích thích và hôn cậu ta chính là một sai lầm, và kêu tên của Canillian khi gặp một cô gái xa lạ cũng là một sai lầm. Anh không hài lòng với những sai lầm đó, và có cảm giác như thể anh đã hành động theo sự bốc đồng hơn là lý trí, điều mà bản thân anh cực kỳ ghét. Có nhiều lý do khiến Cladue không quay lại Cosoar trong suốt bốn năm Kieran sống ở Geore, nhưng đặc biệt có một lý do. Khuôn mặt mà anh nhớ đến mỗi khi tuyết rơi chính là một kí ức khó chịu. Nhưng tại sao đứa trẻ đó cứ xuất hiện trước mặt anh? Claude đi theo Canillian đang vui vẻ, cậu ta trông như một đứa trẻ thích thú khi được đi lang thang quanh thành phố. Và rồi họ thấy mình đang đứng trước bức tượng Thánh Matthew ở quảng trường thành phố, nơi có tầm nhìn đẹp nhất ra sông Leon. Và, nó cũng nằm cạnh nhà phố của Công tước Ihar. Nhìn thấy tất cả mọi người tụ tập trong khu vực này để dã ngoại khiến Canillian mỉm cười thật tươi. “Mọi người ở Ataer trông thật thư giãn. Nhìn họ cũng rất giàu có ”. “Sau hào quang chính là bóng đêm. Hào quang càng sáng, bóng đêm sẽ càng tối. Đừng cho rằng tất cả mọi người đều sẽ như vậy ”, Claude cảnh báo. Mắt anh băng qua sông đến thành phố khác, và Canillian quay đầu nhìn theo ánh mắt Claude. Với chiều cao chỉ tới vai của Claude, và thân hình mỏng manh mà Claude có thể vòng một tay qua, Canillian càng cảm nhận được làn gió se lạnh khiến cô rùng mình. “Những người sống trong bóng tối không biết cuộc sống ngoài ánh sáng kia. Không biết có lẽ tốt hơn đối với họ. Làm quen với cuộc sống đó thì tại sao lại gọi là nguy hiểm ”. “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Cậu đang nói những người sống trong bóng tối hài lòng với cuộc sống của họ hơn sao? " “Tôi không biết chắc. Hạnh phúc là tương đối. Chỉ là tôi đã nhìn thấy những con người khác tôi, tốt hơn tôi nhưng mang đầy bất hạnh. Vì hoàn toàn không biết được điều đó nên những người kia mong đợi cuộc sống của họ được như thế. Tôi cho rằng nó hơi khác so với việc hài lòng hay không”. Khoảnh khắc Canillian nhăn trán và chìm trong suy nghĩ, trong Claude nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ. Cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ rối bời, anh khẽ gọi, "Canillian." "Vâng?" Khi Canillian quay mặt về phía anh, Claude khẽ mỉm cười và chỉ tay về phía cửa hàng đầy màu sắc bên kia đường. Đó cũng là nơi họ đã đi qua trên xe ngựa trước đó. Cửa hàng bán kẹo bông ngọt lịm đến tê cả đầu lưỡi. "Cậu thích hợp với những suy nghĩ ngọt ngào hơn những suy nghĩ khó khăn." Đôi mắt Canillian lấp lánh khi nghĩ đến kẹo, quay đầu lại và bĩu môi. "Xin đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ chỉ vì tôi thích đồ ngọt." "Ta không đối xử với cậu như một đứa trẻ mà cậu chính là một đứa trẻ." "Vậy nghĩa là ngài cũng chưa phải là người lớn." "Đúng vậy. Ta vẫn còn trẻ. Ta vô lý, trẻ trung, hấp tấp, và ta mắc sai lầm ”. Trước thái độ thẳng thắn thừa nhận của anh, Canillian quay đi để thể hiện rằng cô không muốn nói chuyện với anh thêm nữa. Claude thấy Canillian thật thú vị. Mặc dù đôi khi ở bên cậu ta không thoải mái, nhưng cũng rất vui, và mặc dù đôi khi cậu ta cáu kỉnh, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt của Canillian. Claude rời khỏi Canillian và đi đến cửa hàng nơi nhiều người đang tập trung mua kẹo và chủ cửa hàng cúi đầu chào anh. "Chào mừng!" Chủ cửa hàng vui vẻ nói. “Lấy cho ta những viên kẹo ngọt ngào nhất ở đây,” Claude nói. "Nó có phải là một món quà?" Lia hỏi và Claude gật đầu, còn người chủ thì phấn khích khi cho vài viên kẹo màu vàng vào lọ thủy tinh. Có hai kiểu đàn ông đến đây mua kẹo: những người cha mua kẹo cho con vì họ muốn hạn chế con ăn đường ở nhà, và những chàng trai mua quà cho cô gái họ yêu; Công tước chưa kết hôn nên sẽ là kiểu người thứ hai. Chủ cửa hàng vươn cổ ra, tìm kiếm cô gái sẽ sớm nhận được món quà này. Nhưng người duy nhất bên ngoài là Canillian đang nuốt nước bọt khi chờ đợi. Quá bối rối, người chủ nhìn qua nhìn lại Claude và Canillian trước khi thêm vài viên kẹo màu xanh vào lọ với vẻ mặt bối rối. “Tôi không chắc ngài thích gì, vì vậy tôi đã cho vào hai hương vị. Chúc một ngày tốt lành." Dù chỉ liếc sơ qua nhưng chiếc lọ được chủ nhân trang trí vội vàng bằng một dải ruy băng sa tanh trắng trông thật ngọt ngào. Sau khi trả tiền mua kẹo, Claude bước ra khỏi cửa hàng. Anh nhìn thấy đôi mắt của Canillian đang dán chặt vào chiếc lọ trên tay anh. "Cậu có nghĩ nó dành cho cậu không?" Trước câu hỏi tinh quái của anh, Canillian cảm thấy rất xấu hổ và lắc đầu. “Không! Không phải đâu. Tôi nghe nói tiểu thư Marilyn đã bình phục. Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui khi nhận được món quà này ”. Lia không hiểu tại sao mình lại nói những lời như vậy. Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy ghen tị một cách kỳ lạ. Trong khi Claude đứng trầm tư, Canillian nhìn vào bên trong cửa hàng đầy ắp kẹo, và sau đó không hối hận, cô quay người rời đi. Cô tự tin bước về phía một đàn chim bồ câu nhưng bỗng giật mình vì tiếng vỗ cánh của chúng và nhảy lùi lại. Một cảm giác xấu hổ kỳ lạ len lỏi, và bên trong cổ họng cảm thấy ngột ngạt. Và như thể cô ấy đã ăn phải thứ gì đó không tốt, dạ dày của cô cảm thấy thắt lại và khó thở. Trong khi đó, Claude tìm thấy một chiếc xe ngựa đang đợi trong thành phố và đi về phía Canillian, người đang nhón chân về phía những con chim đậu trên đài phun nước. Bước đến gần, anh nhẹ nhàng kéo vai Lia và nói. "Nó là của cậu." "Sao?" "Marilyn Shelby không thích đồ ngọt." Nhét lọ kẹo vào trong tay Canillian, anh nắm lấy cánh tay Lia và kéo cô về phía chiếc xe ngựa đang đợi họ. Cảm thấy bối rối, Canillian nhìn chằm chằm vào lọ kẹo và sau đó nhìn Claude, và cả hai tai cô ấy trở nên đỏ bừng khi cô ấy lắp bắp. “C-cảm ơn.” Claude lẩm bẩm điều gì đó rồi gục đầu xuống. Người điên không chỉ có mình anh. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi má và đôi tai đỏ bừng của Canillian rồi nói. “Đến Louvre. Lối ra phía Bắc.”