Chương 36
Lia ngồi thẫn thờ trong một quán cà phê ngoài trời. Sau khi rời khỏi Học viện, cô ấy đã bảo người đánh xe dừng ở quán cà phê xuất hiện đầu tiên trên đường. Cô không muốn trở về nhà vì cô biết rằng Ian sẽ quanh quẩn bên cô, và cô cần thời gian để suy nghĩ.
Khi người phục vụ đến, cô gọi một ly nước chanh và sau đó quay lại suy nghĩ trong khi gõ ngón tay lên chiếc bàn màu kem.
Cuộc trò chuyện trước đó của cô thật rối rắm, và cô nhớ lại những gì viên sĩ quan đã nói.
“Có một tên tội phạm thường chỉ nhắm vào những tiểu thư quý tộc. Chúng tôi gọi hành động của hắn ta là 'cuộc đi săn.' Để bắt được tên tội phạm, chúng tôi phải dụ hắn ra, nhưng như cậu biết đấy, các quý tộc sợ hãi và từ chối để con gái của họ ra ngoài. Kể từ đó, hắn ta chuyển mục tiêu sang trẻ em. Hắn là một ác quỷ cần phải bị bắt và trừng phạt.”
"Vì vậy, ngài sẽ sử dụng một ai đó làm mồi nhử?" - Lia đoán.
"Đúng vậy. Chúng tôi tìm đang kiếm một chàng trai có thể ăn mặc như một cô gái để làm mồi nhử. Nhưng chúng tôi chưa tìm được ai có thể làm được điều này, vì vậy tôi đã đến Học viện.” - Viên sĩ quan trung niên nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.
Lia đã đọc trên một tờ báo về việc cảnh sát và quân đội cùng điều tra một vụ án. Nhưng có cảm giác đó là một câu chuyện đến từ một đất nước khác. Mặc dù Marilyn Selby đã trở thành nạn nhân, nhưng cảm giác đó vẫn không thật vì cô không quá thân thiết với cô ấy.
"Tôi nên làm gì sau khi ăn mặc như một cô gái?" - Lia đã hỏi.
“Cậu phải xuất hiện ở những nơi mà chúng tôi nói với cậu, như thư viện, rạp hát hoặc ga xe lửa. Nhưng không chắc rằng chúng ta sẽ bắt được kẻ sát nhân ngay lập tức. Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi yêu cầu cậu hỗ trợ. Và cậu có vẻ ngoài rất hoàn hảo để làm việc này,” viên sĩ quan tiếp tục giải thích.
Lia chưa sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của ông ấy. Cô nhận thức được sự nguy hiểm khi ăn mặc như một cô gái ở nơi công cộng. Tất nhiên, đó là Canillian hóa trang thành một cô gái. Nhưng với cô ấy, đó không phải đơn giản chỉ là hóa trang. Sau đó, người sĩ quan đề nghị cô đưa câu trả lời vào cuối ngày, rồi ông ấy nhanh chóng rời văn phòng.
Lia nhấp một ngụm nước chanh mát lạnh trong khi quan sát những người đi trên phố. Có rất nhiều người ở thủ đô, và họ đều có những lối sống khác nhau. Nhưng những người dân nghèo ở Louvre bị bỏ hoang không có điều kiện xa xỉ để làm điều tương tự.
Khi Lia ngồi cắn môi, cô nhận thấy một chiếc xe ngựa cũ chạy qua. Đó là một chiếc xe Lando không mui do một con ngựa khá già kéo nên chiếc xe di chuyển khá chậm rãi. Cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của người ngồi bên trong.
Lia bất động, nghi ngờ đôi mắt của mình trong giây lát, rồi cô đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, suýt làm đổ chiếc bàn nhỏ. Cô ấy vội vàng đến mức nhảy qua lan can của quán cà phê và chạy theo xe ngựa. Mặc dù bây giờ nó đã đi khá xa nhưng cô hi vọng mình vẫn có thể bắt kịp.
Người đánh xe của Lia đợi cô và bắt đầu di chuyển cỗ xe khi anh ta nhìn thấy cô lao xuống phố.
Cô không nhận thức được điều này vì tim cô bắt đầu đập nhanh, gần như muốn nổ tung và khiến cô đau cả mắt. Bên trong cô như muốn bùng cháy vì cảm xúc quá tải. Cô ấy không thể nghe hay nghĩ bất cứ điều gì. Tất cả những gì cô ấy biết là cô ấy phải bắt chiếc xe ngựa đó, vì vậy cô ấy hét lên.
"Chờ đã!" - Mọi người trên đường dừng lại và nhìn chằm chằm vào người quý tộc trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ chạy theo một chiếc xe ngựa và đang hét lên với người lái xe.
Lia thở sâu, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng cỗ xe quay về phía cầu Leon như thể đang trêu đùa cô.
"Dừng lại ngay!" - Cô ấy yêu cầu.
Người phụ nữ trong xe quay đầu lại, và có vẻ như bà ấy đã nghe thấy tiếng hét của Lia. Sau đó, bà ấy cởi mũ trùm đầu, tóc bà ấy xõa ngang vai. Và người phụ nữ, không thể biết được tuổi tác, tò mò nhìn xung quanh.
Đó là Mẹ. Mẹ ơi!
"Chết tiệt!" Lia thất vọng kêu lên và dùng chân giậm mạnh xuống đất, nhưng không có cách nào để băng qua cầu mà không có xe ngựa.
Mẹ cô đã ở ngay trước mặt cô. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Cô dụi mắt và nhìn sang bên kia sông, theo đường nét của cỗ xe. Nhưng con sông quá rộng khiến cô không biết cuối cùng chiếc xe ngựa dừng lại ở đâu.
Đáng buồn là Lia đã bỏ lỡ cơ hội gặp mẹ, và cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Bà ấy đang ở ngay đó, và Lia không thể gọi bà ấy đủ to cũng như không bắt kịp bà ấy. Cô cảm thấy cõi lòng tan nát. Người đánh xe chạy theo Lia nhanh chóng tiến lại gần, tay Lia đang giữ chặt hàng rào trong khi nước mắt rơi lã chã.
"Ngài không sao chứ?" Anh ta hỏi, với vẻ quan tâm sâu sắc vì tình trạng của cô lúc đó.
Lia nghiến răng nhìn chằm chằm xuống đất rồi từ từ ngẩng đầu lên. Mu bàn tay đang ôm hàng rào trở nên trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Louvre, một lần nữa, sẽ là điểm khởi đầu của việc tìm kiếm mẹ.
Sau khi lấy mu bàn tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi, cô quay người lên xe ngựa. Sau đó, cô lấy trong túi ra một tấm thẻ và đưa cho người đánh xe.
“Làm ơn đưa tôi đến gặp Tướng quân Bill Bryton. Bây giờ, ngay lập tức.”
***
Cách!
Âm thanh của tách trà trắng va vào đĩa trở nên quá lớn. Tướng quân Bill Bryton cảm thấy vô cùng sợ hãi trước người quý tộc trẻ tuổi đang ngồi trước mặt mình.
Hoàng đế đã yêu cầu sự giúp đỡ từ gia đình Công tước Ihar để giải quyết vụ này. Lý do là nếu các vệ sĩ hoàng gia không thể giải quyết nó, danh tiếng của họ sẽ bị ảnh hưởng, và vì vậy Công tước đã chấp nhận yêu cầu.
Người phụ trách chiến dịch đặc biệt này là Tướng quân Bryton. Nhưng chủ nhân của binh lính Ihar là người trước mặt ông, Claude Del Ihar.
Sau khi chia sẻ chiến thuật mới để giải quyết vụ án với Claude, Bryton không biết vấn đề là gì. Và ngay sau khi Công tước trẻ lắng nghe ông, vị tướng đã cảm thấy rằng ngài ấy có vẻ không hài lòng.
"Công tước trẻ?"
"Canillian Vale có đồng ý không?" - Đôi mắt của Claude trông rất lạnh lùng.
Vị tướng bối rối mỉm cười và nâng tách trà lên, “Tôi đã cho cậu ấy địa chỉ của tôi, và như vậy câu trả lời sẽ đến. Hiện tai cậu ấy vẫn chưa nhận lời.”
“Bắt cậu ta ăn mặc như một cô gái? Ai mà lại nghĩ ra chuyện này? Đó là một trò hề.”
“Tôi biết việc đưa ai đó ra làm mồi nhử là việc làm tổn hại đến niềm tự hào của chúng tôi, nhưng mối quan tâm hàng đầu của chúng tôi là bắt được tên điên này. Ngoài ra, Canillian Vale trông chẳng giống con trai chút nào.”
"Chỉ vì cậu ấy không giống không có nghĩa là cậu ấy nên ăn mặc như một cô gái."
Vị tướng cười cười. "Tôi có thể biết điều gì làm ngài khó chịu không?"