Chương 39
Trong ngày đầu tiên ở Học viện, Canillia đã ghi nhớ tất cả các quý tộc đang hoạt động ở thủ đô. Nhiều người đã đến chào hỏi cô mà không cho cô một chút thời gian nghỉ ngơi. Và cũng có một số coi thường cô, trong khi những người khác dường như rất tôn trọng cô.
Canillia thở dài khi cô nhận ra Bá tước Tholin đang cố tình lườm cô. Anh ta thật là một người phiền toái. Nếu anh ta không thích cô, vậy tại sao anh ta không thể để cô yên. Anh ta đã chọn cách theo dõi mọi động tĩnh xung quanh cô trong khi sau lưng thì tỏ ra khinh thường.
Sau bốn ngày, Canillia bắt đầu quen với Học viện. Nhưng vì những người học cùng lớp với cô đều lớn tuổi hơn nên cô không thể đến gần họ. Tuy nhiên, cô cũng học được cách để không bị đẩy ra khỏi nhóm.
"Có phải Công tước Claude không tham gia lớp học không ạ?" - Canillia hỏi khi di chuyển đến một tòa nhà khác cho tiết học khoa học.
Vị trưởng khoa Eddie đã cười như thể cô ấy đang hỏi một điều gì đó quá hiển nhiên. “Ngài ấy không ở lại Học viện vì ngài ấy cần học hỏi. Ngài ấy chỉ đang đóng vai trò là người quan sát hộ cho Thái tử.”
"Một người quan sát?"
“Thái tử quá rảnh rỗi. Dù sao thì, cậu đã thích nghi với cuộc sống ở thủ đô chưa?”
"Dạ vâng, mọi thứ vẫn ổn."
Khi đi ngang qua khuôn viên trường, Canillia cảm nhận được một hạt mưa rơi trên da mình. Ngạc nhiên, cô ấy chạy nhanh vào tòa nhà, bỏ lại sau lưng là vị trưởng khoa dường như đang có rất nhiều điều muốn nói.
Tholin vẫn đi theo cô ấy mà không hề giấu giếm sự không hài lòng của mình, và cũng có nhiều người đã chào hỏi Lia. Cô đã bỏ qua tất cả vì tâm trí cô chỉ tập trung vào đợt gió mùa sắp bắt đầu vào ngày hôm nay. Đó chính là mùa mà cô ấy rời Louvre, và bây giờ cô ấy đã trở lại. Tim cô đập rất nhanh khiến lồng ngực đau nhói. Cô không biết đó là mong đợi, sợ hãi hay lo lắng, nhưng có gì đó như đang lấp đầy trái tim cô.
“Lớp học sắp bắt đầu rồi,” - một học sinh gọi. Và khi cô vừa bước vào trong, mưa bắt đầu đổ xuống.
***
"Tôi có nhận được một thông điệp, thưa ngài Canillian." - Hôm nay Marilyn Shelby trông vẫn xinh đẹp như mọi khi. Mái tóc đỏ của người thiếu nữ đang mặc váy đỏ rực sáng dưới ánh đèn pha lê.
Canillia phủi đôi vai ướt khi cô bước vào nhà và sau đó chào Marilyn, một người cao hơn cả cô.
"Xin lỗi, tôi đã không thể tham dự bữa tiệc lần trước."
"Không sao đâu. Đó chỉ là một bữa tiệc mừng tôi bình phục. Nhưng tôi không nghĩ rằng Ngài Canillian sẽ chấp nhận đề nghị của anh họ tôi về việc ăn mặc như một cô gái. Ngài có chắc là ổn không?”
Mặc dù không to bằng nhà của Hầu tước Gliade, nhưng Hầu tước Shelby cũng sở hữu một ngôi nhà phố khá lớn ở thủ đô. Và nó có thể còn đẹp hơn cả cung điện!
Lia không biết phải nhìn vào đâu khi họ dẫn cô xuống hành lang vì mọi thứ đều sáng và bóng. Khi cô bước qua cửa, Pepe và một người thợ làm tóc đã đợi cô bên trong. Ngay lập tức, cô nhìn thấy một chiếc váy lộng lẫy và chiếc mũ.
Lia trông có vẻ lo lắng, và Marilyn cho rằng đó là sự bối rối chứ không phải lo lắng nên cô ấy bật cười.
"Tôi hơi lo lắng. Ngay cả khi ngài ăn mặc như một cô gái, vẫn sẽ có một số điểm giống với một người đàn ông.”
“Tôi cũng lo lắng về điều đó,” - Lia nói, đột nhiên trông có vẻ ngượng ngùng.
“Để chuẩn bị cho một quý cô cần rất nhiều thời gian, vì vậy ngài hãy tự nhiên. Khi người hộ tống của ngài đến, tôi sẽ báo cho ngài biết.”
“Vâng, cảm ơn,” - Lia bẽn lẽn trả lời. Marilyn đối xử với cô ấy như một đứa em trai, và điều đó thật kỳ lạ. Khi Marilyn rời khỏi phòng, Lia bước đến Pepe, người trông có vẻ lo lắng hơn cô ấy và nói.
"Chúng ta sẽ chọn một màu khác cho mái tóc."
Người thợ làm tóc tròn xoe mắt trước lời nói của Lia. "Nhưng màu mật ong sẽ phù hợp với ngài hơn."
“Tôi không thích màu giống màu tóc của mình. Hãy chọn màu khác."
Người thợ làm tóc nhanh chóng mở một chiếc túi da màu nâu và lấy ra một mớ tóc giả với nhiều màu sắc khác nhau. Lia chọn một mái tóc nâu, trông tinh tế nhất. Cô không muốn nổi bật nếu đụng phải Claude. Lia cảm thấy hơi sợ và run lên khi nghĩ đến việc anh ấy nhìn chằm chằm vào cô. Và rồi cô nảy ra một ý tưởng kỳ lạ về việc biết ơn vì anh đã phớt lờ cô.
Lia liếc nhìn Pepe đang dựa vào cánh cửa đóng chặt, và cô ấy gật đầu đồng ý với bộ tóc giả. Sau đó, trong số tất cả những chiếc váy treo trên thanh, Pepe chọn chiếc váy đẹp nhất rồi nói với người thợ làm tóc.
“Làm ơn rời đi. Tôi có thể làm phần còn lại. Cậu chủ của chúng tôi không thích người khác chạm vào cơ thể.”
Tim Marilyn đập thình thịch trong lồng ngực khi thấy Claude bước ra khỏi xe. Cô ngưỡng mộ những đường sọc vàng trên bộ quân phục trắng và mái tóc được chải gọn gàng của anh.
Bước đi tự tin và phẩm giá vang dội từ đầu đến chân, anh chính là niềm tự hào của Gia đình Công tước Ihar. Cô khao khát một người đàn ông như thế này sẽ trở thành của mình, và cô nhận thấy cách mọi người nhìn chằm chằm vào anh.
Marilyn nhanh chóng ra lệnh những người hầu rời đi, sau đó cô nở một nụ cười thoải mái, tiến đến chỗ Claude.
“Tôi đã đợi ngài, thưa Ngài Công tước.”
"Canillian đang ở đâu?" - Claude hỏi mà không thèm chào cô.
“Ngài ấy đang chuẩn bị và sắp xong rồi. Tại sao ngài không uống một chút trà cùng tôi trong khi chờ đợi?”
Marilyn nở một nụ cười tuyệt đẹp và vòng tay mình qua tay anh. Tất cả những nỗ lực chăm chút vẻ ngoài của mình là dành cho Claude. Dù Công tước lạnh lùng thì cũng nên có phản ứng khác khi ở trong phòng một mình với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chứ.
Marilyn dẫn anh ra khu vực bên ngoài nơi có mái hiên che. Vợ của Hầu tước đã yêu cầu thiết kế nơi này để mọi người có thể quan sát mưa rơi trong vườn mà không bị ướt. Claude ngồi trên ghế và nhìn lướt qua chiếc bàn trà màu trắng lạ mắt.
“Ngài có khỏe không? Tôi rất ngạc nhiên khi Đức Ngài, Công tước, lại tự mình chỉ huy cuộc điều tra này. Không, thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất xúc động. Cảm ơn ngài, tất cả đã vì tôi.” - Marilyn thủ thỉ.
Claude nhướng mày khi nâng tách trà. Thấy vậy, Marilyn mỉm cười và tiếp tục, “Tôi biết rằng ngài rất đau lòng khi một chuyện như vậy đã xảy ra với tôi. Nhưng hiện tại tôi không sao. Vì vậy, ngài không cần phải tự mình chỉ huy đâu. Kẻ đã gây ra vết sẹo trên cổ tôi rất nguy hiểm, và tôi lo ngài có thể bị thương.”
Claude nhìn Marilyn và nhận thấy cô ấy đang đỏ mặt. “Ta không thể cho phép kẻ đã làm tổn thương một đứa trẻ có thể sống nhởn nhơ như vậy được. Ta nghĩ rằng đó là quyết định chính xác của Hạ viện khi để Công tước chỉ huy cuộc điều tra này, nhằm loại bỏ nỗi sợ hãi cho các quý tộc.”
Những lời anh ấy nói đúng là những gì Marilyn muốn nghe, và cô ấy nhìn anh ấy với một biểu cảm cho thấy rằng cô ấy sắp khóc. Claude cảm thấy hơi khó chịu. Cô ấy thường xuyên rơi lệ vì bản thân yếu đuối, nhưng anh không hiểu sao cô ấy lại bất an như vậy.
Mưa rơi nặng hạt, và Claude đặt tách trà của mình vào đĩa. Anh nhìn ra khu vườn xinh xắn rồi thở dài. Giống như bầu không khí trong vườn có phần não nề do mưa, trái tim anh cũng không ngừng chìm xuống.
Dù không muốn, anh vẫn trở thành người hộ tống của Canillian. Anh đã cố gắng trốn tránh nhiệm vụ này, nhưng cuối cùng, không có lựa chọn nào khác.
"Thưa Tiểu thư, ngài Canillian đã sẵn sàng."
Claude đang trầm ngâm suy nghĩ nhưng quay đầu lại khi nghe thấy tiếng người hầu, và Marilyn ra lệnh.
"Hộ tống ngài ấy đến đây."
Người hầu nhận được lệnh của Marilyn đã mở ô và đi dọc theo bức tường. Và sau đó một người sớm xuất hiện cùng anh ta.
Khoảnh khắc mà Claude nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc váy lấp lánh như kim cương và cầm một chiếc ô bằng ren, Claude nắm chặt tay mình.