“Cổ đại sư, sáng sớm ngày mai là chúng ta phải xuất phát rồi đó nhé!”
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Trác Uyên còn chưa kịp đưa ra yêu cầu muốn trở về quê hương thì Bách Lí Kinh Vĩ đã đến sớm để bảo hắn đi rồi, nhanh chóng cho hắn một cơ hội để truyền tin tình báo: “Vì lần này, trước khi chúng ta quay về đế đô thì phải gặp mặt quân thượng trước, sau đó thì gặp thái tử để chữa trị, trong khoảng thời gian đó thì các lễ nghi vô cùng phiền phức, phải tốn rất nhiều thời gian, mà trong khoảng thời gian ngắn, người nhà cũng khó đến đế đô sinh sống được. Bởi vậy nói không chừng, Cổ đại sư phải xa cách người nhà một khoảng thời gian rồi. Bởi vậy trước khi chúng ta khởi hành, Cổ đại sư có muốn quay về dặn dò người nhà, nói lời từ biệt, ôn lại tình xưa hay không?”
Trác Uyên khẽ nhếch môi cười, hắn hiểu hết suy nghĩ trong lòng của hắn ta, hắn liền cúi người thật thấp xuống, rồi cảm kích nói: “Thừa tướng đại nhân đúng là suy nghĩ chu đáo mà, tại hạ cũng đang có ý định này!”
“Vậy thì được rồi, hôm nay thì Cổ đại sư cứ quay về nhà trước để đoàn tụ với người nhà đi, ngày mai Trảm Long Kiếm Vương sẽ hộ tống chúng ta trở về đế đô đó. Từ lúc bổn tướng quân từ đế đô đi đến nơi này thì cũng đã gần nửa tháng hơn rồi, vết thương của thái tử cũng không thể kéo dài được nữa!” Một tia sáng lóe lên trong mắt của Bách Lí Kinh Vĩ, gương mặt hắn ta trông có vẻ vô cùng sốt ruột.
Trác Uyên cười thầm trong bụng, hắn thản nhiên gật đầu nói: “Thừa tướng ngươi vì nước vì dân, đúng thật là trụ cột của đất nước, tại hạ bái phục vô cùng. Ngươi yên tâm đi, đợi sau khi chúng ta đi vào đế dô rồi, tại hạ sẽ tận tâm tận lực chữa trị cho thái tử, để báo ơn được thừa tướng trọng dụng!”
“Ừm, Cổ đại sư đã khách sáo quá rồi, thời gian chỉ có một ngày, Cổ đại sư vẫn nên nhanh chóng trở về nhà đoàn tụ với người thân đi!” Bách Lí Kinh Vĩ khẽ gật đầu, hắn ta chầm chậm vẫy vẫy tay, rồi bật cười thành tiếng, vẻ mặt của hắn ta trông vô cùng dễ chịu.
Trác Uyên lại cúi người bái lạy, sau đó thì lui ra ngoài rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Sau khi bóng người của hắn đã mất hút thì từ cánh cửa phụ bên góc phòng, Thượng Quan Phi Vân mới lập tức xông vào bên trong, lão ta nở một nụ cười kì quặc hỏi: “Quay về báo tin rồi hay sao?”
“Đúng vậy, chuyện tiếp theo, thì cứ xem phản ứng của bên đó đã ha ha ha…” Bách Lí Kinh Vĩ khẽ cong môi nở nụ cười vui vẻ, hắn ta khẽ khép hờ đôi mắt lại rồi từ từ tựa lưng vào chiếc ghế tựa, trông hắn ta thoải mái vô cùng, như thể đã nắm hết toàn bộ cục diện trong tay rồi, ai cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn ta được cả…
Mặt khác, trong lòng Trác Uyên vô cùng thông suốt, hắn đã hiểu rõ hết mọi chuyện rồi, hắn liền mang theo tấm bản đồ mà Thượng Quan gia mong muốn nhất, nhanh chóng quay về nơi ở của mình, hệt như những gì hắn nghĩ trước đây.
Vừa bước vào cửa lớn, Thượng Quan Khinh Yên đã nhanh chóng kéo hắn vào bên trong, sau đó nàng ta ngẩng đầu lên dò xét vài lần, nhìn thấy hắn không có biểu hiện gì bất thường thì nàng ta mới thấy yên tâm, nhanh chóng đóng chặt cửa lớn lại rồi nắm lấy tay hắn, đi thẳng vào trong đại sảnh.
“Ngươi nhanh lên đi, đám người cha ta đã sắp không đợi nổi nữa rồi!”
“Gì hả, đám người cửu cửu đang đợi ta hay sao?”
Trác Uyên ngẩn người ra, hắn thắc mắc lên tiếng hỏi: “Ngày hôm nay, ta cũng mới được đám người Bách Lí Kinh Vĩ thả ra đó, các người nhanh như vậy đã nắm bắt được thông tin mà ngồi đây chờ đợi ta rồi hay sao?”
Thượng Quan Khinh Yên bất lực liếc nhìn hắn một cái rồi cười nhạt nói: “Bọn ta làm gì biết khi nào ngươi sẽ trở về chứ, nhưng mà từ lúc ngươi đi đến bây giờ, cha ta và các trưởng lão cung phụng đều ao ước, trông ngóng mong đợi ngươi trở về ấy. Họ đợi đến bây giờ cũng đợi được bốn năm ngày rồi. Nếu như ngươi còn không trở về, có lẽ cha ta cũng sẽ bắt người biểu muội như ta đến vương phủ để tìm ngươi mất!”
Trác Uyên lúc này mới hiểu ra, hắn gật gật đầu, trong lòng hắn đã hiểu rất rõ, đám người Thượng Quan Phi Hùng vô cùng sốt ruột với hành động lần này, hành động lần này vô cùng cấp bách.
Nhưng mà vậy cũng tốt, trong lòng họ càng sốt ruột thì càng dễ mắc bẫy, như vậy thì xem ra cái kế bình chân như vại của hắn sẽ càng dễ thành công hơn rồi.
Trác Uyên nghĩ thế rồi liền cong môi nở một nụ cười kì quặc, sau đó thì liền đi theo Thượng Quan Khinh Yên đi đến trước sảnh lớn tiếp khách, mà ở nơi này, đám người Thượng Quan Phi Hùng sớm đã sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa rồi, họ đang đi qua đi lại khắp nơi. Như thể có đinh trên ghế vậy, bọ họ căn bản không thể nào ngồi xuống được.
Vả lại họ còn thấp thỏm không yên nữa!
“Cha à, Cổ tiên sinh đã về rồi này!”
Nhưng mà rất nhanh sau đó, một giọng nói vui mừng của một người thiếu nữ vang lên bên tai bọn họ, như thể dập tắt được tâm trạng lo lắng như ngồi trong đống lửa của bọn họ vậy, sau đó bọn họ vui vẻ nhìn sang, thì liền nhìn thấy gương mặt tầm thường của Trác Uyên.
Nhưng mà giờ này khắc này, dù gương mặt của người đó có tầm thường thế nào đi nữa, thì họ cũng xem hắn như tổ tông của mình vậy, trong mắt họ tràn ngập sự mong đợi cũng như nhiệt huyết!
Thượng Quan Phi Hùng không nói gì thêm, lão ta lập tức nhảy lên phía trước, chỉ trong thời gian chớp mắt, lão ta đã đến ngay trước mặt của Trác Uyên, nắm chặt lấy hai vai của hắn rồi tỏ vẻ kích động nói: “Liệt Uyên… cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi!”
Hờ!
Bởi vì Thượng Quan Phi Hùng quá kích động, nên lúc nắm lấy hai vai của Trác Uyên lão ta có hơi dùng lực,khiến hai vai của Trác Uyên cứng đờ, gương mặt hắn vô cùng đau đớn, hắn há mồm thở ra khí lạnh.
“Cửu cửu à, ngươi, cái tay này của ngươi…”
“Ợ, xin lỗi nha, cửu cửu đã kích động quá rồi nên lỡ tay, ha ha ha…” Thượng Quan Phi Vân nhanh chóng rút tay lại rồi bất giác bật cười ngượng ngùng, nhưng rất nhanh sau đó gương mặt lão ta lại trở nên nghiêm túc, lão ta nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn sang Trác Uyên, vẻ mặt lão ta tràn ngập sự kì vọng, lão ta lên tiếng hỏi: “Vậy thì Nhất Uyên à, tình hình bên đó của ngươi thế nào rồi, cái bức bản đồ đó…”
Trác Uyên nhếch môi nở nụ cười đắc ý, có một luồng sáng chợt lóe lên bên trong tay hắn, rồi đột nhiên có một tờ giấy trắng như tuyết xuất hiện, những đường nét chỉ dẫn phác thảo trên đó, dày đặc chi chít, đó là một bản đồ chi tiết đến mức không thể nào chi tiết hơn được nữa.
“Cửu cửu à, ta làm việc thì xin ngươi hãy yên tâm, tấm bản đồ vương phủ này, là do ta tìm kiếm hết mọi ngách trong vương phủ đó, tuyệt đối không sai được đâu!”
Thượng Quan Phi Hùng nhanh chóng cầm lấy tấm bản đồ đó, rồi lại đem so sánh với tấm bản đồ Thượng Quan Khinh Yên phác thảo lúc đầu, bỗng nhiên lão ta bật cười lớn nói: “Ha ha ha… quả nhiên là như thế, vẽ chi tiết hơn cả tấm bản đồ của Yên Nhi nữa. Vả lại, còn tường tận vẽ ra cả năm điểm bí mật nữa. Chỉ có điều năm điểm này rốt cuộc nằm ở nơi nào vậy, sao lại trở thành cấm địa của vương phủ, cho binh lính canh giữ, Liệt Uyên, ngươi có biết hay không?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu như đến điểm nhỏ như này mà ta cũng không làm rõ thì có khác gì hại chết huynh đệ của Thượng Quan gia chúng ta đâu chứ!”
Trác Uyên khẽ nhếch miệng cười, hắn đắc ý chỉ tay vào những chỗ khác nhau trên bản đồ, rồi giải thích từng chỗ một: “Mời cửu cửu nhìn, đây chính là Trân Bảo Các, bên trong là tập hợp các báo vật quý giá của vương phủ; ở đây chính là phòng luyện binh, là nơi các hộ vệ trong vương phủ thay ca cho nhau, còn có cả linh binh ma bảo trong tay của bọn họ nữa, đều được cất giữ ở nơi đây hết; còn chỗ này nữa, đây chính là hậu viện của Thượng Quan Phi Vân, chính là nơi gia đình bằng hữu cũng như các bạn tình cùng tu luyện của lão ta tụ tập, lão già đê tiện này, lại có nhiều bạn tình cùng tu luyện như thế, thật sự khiến… ta cũng cảm thấy ghen tị!”
Nói đến đây đột nhiên Trác Uyên lại bày ra vẻ mặt ghen tị ganh ghét, hắn nghiến chặt răng, như thể rất muốn thay Thượng Quan Phi Vân đi tu luyện vậy.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói gì thêm thì đùng một cái, không biết ai đã giẫm vào chân của hắn, khiến hắn đau đến nổi mím môi cắn răng, mắt hắn cũng nhòe cả đi.
Lúc hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Thượng Quan Khinh Yên đang tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt nàng ta tràn ngập sự phẫn nộ, nàng ta tức giận hét lớn mắng nhiếc nói: “Bảo ngươi đi dò thám bản đồ của vương phủ, cư không bảo người đi nhòm ngó hậu viện nhà người ta, không lẽ ngươi đã quên đi ngươi thê tử ở Tây Châu xa xôi của mình rồi hay sao?”
“Đúng vậy, Liệt Uyên à, ngươi đã quá đáng rồi đó. Tu hành lúc nào tu hành không được, bây giờ ngươi còn đang thi hành nhiệm vụ đó, ngươi phải nghiêm túc chăm chỉ cho lão phu chút mới được!”
Thượng Quan Phi Hùng cũng đang nhìn chằm chằm hắn, lão ta lên tiếng nhắc nhở nói, nhưng rất nhanh sau đó lão ta vỗ vai hắn, rồi nháy mắt với hắn nói: “Thật ra lúc tu hành Xung Thiên Kiếm Kính của Thượng Quan gia ta, vì để phân tán chất độc tích tụ trong cơ thể, thì cùng nhau tu luyện là chuyện bắt buộc. Đợi đi khi người đi cùng cửu cửu trở về Tây Châu rồi, thì cửu cửu sẽ tự mình truyền dạy kiếm đạo tuyệt thế cho ngươi, ngươi gấp gáp cái gì chứ?”
Trác Uyên giật mình, trong lòng hắn đã hiểu rõ. Thảo nào hắn thấy Thượng Quan Phi Vân cũng không phải kẻ háo sắc gì, sau trong hậu viện lại có nhiều bạn tình tu luyện như thế, thì ra việc này có liên quan đến chuyện tu luyện.
Lúc đầu khi hắn được Thượng Quan Phi Vân dẫn vào trong hậu viện để tham quan, hắn đã bị dọa sợ, nơi này chẳng khác gì tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần cả, thật sự không hổ danh là Kiếm Vương của đế quốc Kiếm Tinh mà, nhận được sự đãi ngộ không thua kém gì hoàng thất cả.
Hắn còn tưởng rằng, vị Kiếm Vương đại nhân này đang muốn tặng cho hắn mấy người, kết quả chỉ dẫn hắn đi xem xem, rồi liền dẫn hắn rời đi.
Cũng may hắn cũng không ham mê nữ sắc, chứ nếu không thì nhìn thấy cả hậu viện toàn là môi son má đào, nếu không nếm thử thì hối tiếc cả đời đó.
Bây giờ thì hắn mới hiểu ra, thì ra việc này có liên quan đến kiếm đạo của Xung Thiên Kiếm. Xem ra kiếm đạo quá ngang tàng rồi, người thường khó lòng nắm vững hoàn toàn được, cần phải tìm đường đột phá, phân tán chất độc trong người ra ngoài, nếu không sẽ khiến xương cốt bị tổn hại. Mà cách tốt nhất chính là âm dương cùng tu luyện để điều hòa chất độc thôi!
Trác Uyên nghĩ thông chuyện này, trong lòng liền hiểu rõ, hắn từ từ gật đầu, những người thuộc Thượng Quan gia khác nghe thấy vậy liền nở một nụ cười mà người nam nhân nào cũng hiểu.
Chỉ có mình Thượng Quan Khinh Yên, gương mặt của nàng như đang rơi vào trầm tư, nàng tức giận mắng nói: “Hứ, thượng bất chính, hạ tắc loạn (người đứng đầu không ngay thẳng thì những người dưới quyền thế nào cũng làm loạn), người lớn không lo tu dưỡng, sao lại có thể làm chủ của một gia tộc được cơ chứ? Chúng ta lại còn là một gia tộc nghĩa hiệp nữa…”
“Ha ha ha… đúng đúng đúng, chúng ta nói chuyện chính không nói vòng vo nữa!”
Thượng Quan Phi Hùng nở nụ cười gượng gạo, lão ta lập tức lấy tay vỗ vào đầu của Trác Uyên, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn: “Đều là do tên tiểu tử nhà ngươi mồi chài ấy, bây giờ chúng ta đang đứng giữa ranh giới sống chết rồi, sao lại có thể chú ý đến mấy chuyện như vậy chứ? Đúng rồi, ngươi đã nói ba nơi bí mật trong năm nơi bí mật rồi, vậy còn hai chỗ còn lại thì sao?”
Trác Uyên bất lực tròn tròn mắt nhìn lão ta một cái, trong lòng hắn âm thầm nguyền rủa, bộ nói dối không sợ cắn trúng lưỡi hay sao. Lão tử ta cũng chưa làm qua loại chuyện tu luyện chung này mấy lần, vì luyện công, không biết đệ tử của Thượng Quan gia các ngươi đã hãm hại biết bao nhiêu khuê nữ đẹp đẽ rồi nữa, vậy mà còn mặt mũi nói ta được hay sao?
Nhưng mà, dĩ nhiên là hắn sẽ không nói những lời này ra ngoài, hắn chỉ đành ấm ức gật đầu, ngoan ngoãn để cửu cửu bôi nhọ, mà sau đó vẻ mặt hắn lại trở nên nghiêm túc, hắn chỉ tay vào tấm bản đồ rồi nói: “Đây chính là phòng ngủ của Thượng Quan Phi Vân, dĩ nhiên có nhiều binh lính canh giữ, còn chỗ này được gọi là danh lam thắng cảnh Lan Huyên Thủy Các, mà cũng chính tại nơi này,ta đã nhìn thấy một thứ kì lạ, chính là Trấn Châu Thần Binh của Đông Châu, Xung Thiên Kiếm!”
Cái gì, Xung Thiên Kiếm ở nơi này hả?
Con ngươi của Thượng Quan Phi Hùng khẽ động đậy, cơ thể lão ta khẽ run lên, gương mặt của lão ta ngập tràn sự vui mừng, sau đó lão ta đưa mắt nhìn sang đám người còn lại, bọn họ cũng vui mừng vô cùng.
Vừa nghĩ đến đây, mọi người liền nở một tràng cười vui vẻ, gương mặt của Thượng Quan Phi Hùng đỏ bừng cả lên, rất lâu như thế, lão ta không thể kìm nén sự kích động tràn ngập trong đôi mắt…