Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Dạ Kiêu
Cập nhật:

Chương 1160 Bách Lý Kinh Vĩ là như thế,

"Lão cha, bọn họ thật sự sẽ chuyển chiến trường đến chỗ khác?" Ban đêm, tối đen như mực, vầng trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu ánh trăng xuống mặt đất, khiến cho trời đất lạnh lẽo hơn một chút. Nhưng dưới bóng đêm, ánh nến lờ mờ của từng nhà cũng làm cho buổi tối vắng lặng tăng thêm  một chút tình cảm ấm áp. Cổ Tam Thông nằm bò trên giường ấm áp với đôi chân trần, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trác Uyên đang lau chùi ma kiếm của mình dưới ánh đèn, yếu ớt lên tiếng. Khóe miệng xẹt qua một đường cong quỷ quái, Trác Uyên không khỏi cười lạnh lùng, sâu kín lên tiếng: "Đương nhiên, bây giờ hành động của vương phủ Phi Vân quyết định bởi hành động của Thượng Quan gia, mà hành động của Thượng Quan gia, lại bị tấm bản đồ kia của ta dẫn dắt. Nhưng lúc này, tấm bản đồ kia lại đưa trở về chỗ của vương phủ Phi Vân thành công. Ha ha ha  . . . Nói như vậy, tất cả hành động của hai bên đội ngũ, đều giống như bị thao túng, ta để cho bọn họ đánh chỗ nào, bọn họ đánh chỗ đó, bọn họ không thể tự chủ được, hừ hừ hừ. . ." Trong mắt lóe lên ánh sáng, Trác Uyên cười cực kỳ tự tin, đó là kiểu tự tin thật sự nắm đại cục trong tay! "Vậy sau đó chúng ta làm gì?" Nhìn hắn một cái thật lâu, Hai mắt của Cổ Tam Thông đảo quanh, thì thào lên tiếng: "Sau khi chúng ta bố trí dẫn lưu trận ở Lan Huyên Thủy Các, có muốn giúp đội ngũ của Thượng Quan gia thoát khỏi bao vây một chút hay không?" Liếc xéo hắn, Trác Uyên không khỏi cười khẽ một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào ma kiếm của mình như cũ, lạnh lùng nói: "Quan tâm bọn họ làm gì, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình là được rồi, đừng quan tâm đến chuyện vớ vẩn, để tránh sinh ra nhiều rắc rối. Lần này hai đại Kiếm Vương của vương phủ Phi Vân cộng thêm một thừa tướng đế quốc ra tay, thực lực đương nhiên vượt xa Thượng Quan gia mấy lần. Ta mượn tay của Thượng Quan Ngọc Lâm, truyền ra tình báo giả, phân tán quân số của bọn họ, đã là cho Thượng Quan gia cơ hội thở dốc. Chẳng qua, cũng thở dốc không được bao lâu!" "Đợi cho chỗ ngủ của Thượng Quan Phi Vân bố trí cao thủ, không tìm thấy cường giả nào trong cái gọi là tập kích bí mật, Thượng Quan Ngọc Lâm này chuyên môn thả ra tin tức giả cho ta, cạm bẫy được giăng ra sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Đến lúc đó, hai bên đội ngũ sẽ tụ tập ở một chỗ, Thượng Quan gia tất nhiên sẽ thất bại, có thể toàn quân bị diệt cũng không chừng. Chẳng qua bọn họ bị giết, cũng tranh thủ đủ thời gian cho chúng ta bày binh bố trận, kể cả cuối cùng có người hy sinh! Hì hì hì. . . Vậy cũng coi như bọn họ chết có ý nghĩa !" Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên lộ ra nụ cười quỷ dị, giống như một bạo quân rút cây kiếm ra từ trên hàng triệu bộ xương khô, đang dùng máu tươi của bá tánh thiên hạ, viết công lao vĩ đại của bản thân khi còn sống! Chẳng qua nghe thấy kế hoạch này của hắn, trong lòng của Cổ Tam Thông cũng khẽ thở dài, lại yên lặng! Bàn tay lau chùi ma kiếm hơi dừng lại, Trác Uyên nâng mắt nhìn lại, hình như cũng nhìn ra khuôn mặt âm u kia của Tiểu Tam Tử, không khỏi khẽ cười một tiếng, nhưng không quỷ quái giống như lúc trước, trái lại khuôn mặt lộ ra ánh sáng yêu thương, cười nhạt nói: "Được rồi, ta biết ngươi không thích xen lẫn với những người phàm tục đó, đã chán lăn lộn ở khu vực này, muốn sớm rời đi. Dù sao thì thời gian ba ngày cũng nhanh, ngươi ráng chịu đựng thêm, ha ha ha. . . Đợi ba ngày sau, dựa theo kế hoạch của Thượng Quan Phi Vân, cao thủ Thượng Quan gia tập kích vương phủ, thế hệ trẻ thuận theo đổi chỗ. Đến lúc đó ngươi hãy theo chân bọn họ cùng nhau rời đi, mượn cơ hội chuồn đi mất là được, sau đó đến chỗ chúng ta đã thỏa thuận chờ ta. Đừng quên trước khi chúng ta đi vào thành Phi Vân có giữ lại đường lui, thất tinh đá đấu trận, hì hì hì. . ." "Nói cách khác. . . Lần này chỉ có hai người chúng ta có thể sống, dùng mạng sống của người khác lót đường. . ." Trước mắt không khỏi tối sầm lại, Cổ Tam Thông lẩm bẩm trong lòng. Có điều Trác Uyên vẫn chưa nghe thấy, vẫn hăng hái lau chùi ma kiếm của mình như cũ, mặc sức tưởng tượng khoảnh khắc sau này mình bước vào kiếm đạo. . . Cốc cốc cốc! Đột nhiên, từng tiếng đập cửa nặng nề vang lên, bàn tay lau chùi ma kiếm của Trác Uyên cũng không khỏi đột nhiên dừng lại, nâng mắt nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ai?" "Là ta!" Một giọng nữ tươi đẹp vang lên, Trác Uyên vừa nghe là biết, lại là Thượng Quan Khinh Yên kia đến đây: "Cổ tiên sinh, không biết lúc này ngài có rảnh không?" Đã trễ thế này, nữ oa này tới làm gì? Vẻ mặt nghi ngờ liếc mắt nhìn Cổ Tam Thông một cái, Trác Uyên cảm thấy khó hiểu, nhưng mà không dám chậm trễ, vội vàng đi đến cửa: "Đến đây, chờ một chút!" Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Trác Uyên nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn và tinh tế, không khỏi cười khẽ ra tiếng: "Ồ, đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?" "Tiểu Tam Tử đã ngủ chưa?" Nâng mắt nhìn vào trong phòng, Thượng Quan Khinh Yên bí ẩn nói. Đảo mắt xung quanh, Trác Uyên không rõ ý này, bất giác khẽ cười nói: "Tiểu hài tử, đã ngủ từ lâu, không biết ngươi muốn . . ." "Đi theo ta!" Nhưng mà còn không chờ Trác Uyên nói hết lời, Thượng Quan Khinh Yên đã lôi kéo cánh tay của hắn, lập tức đi về phía hậu viện, sau đó đi tới một góc hẻo lánh, nhìn thấy xung quanh thấy không có ai, mới yên tâm nói: "Được rồi, nơi này không ai quấy rầy chúng ta. . ." "Không ai. . . Quấy rầy?" Bất giác nhướng mày, Trác Uyên không khỏi ngơ ngác nhìn hai gò má sạch sẽ của nàng ta phản chiếu dưới ánh trăng, lập tức bật cười một tiếng, ngại ngùng chà tay, thì thào mở lời: "Thượng Quan cô nương, đầu tiên là ngài xác nhận Tiểu Tam Tử đã ngủ, sau đó hẹn ta đến chỗ hoang vắng này. . . Ha ha ha, thật sự là được yêu thương mà lo sợ. Mặc dù ta biết sức quyến rũ của mình, quả thật có một chút sức hấp dẫn như thế, một số cô nương không dễ dàng kiểm soát bản thân mình, nhưng nói như thế nào, ta cũng là người có thê tử, còn có một đứa con, cũng không phải là loại nam nhân tùy tiện. . . Đương nhiên , nếu như ngươi bằng lòng để cho ta tùy tiện, cũng không phải không thể. . . A . ." Nhưng mà, còn không đợi Trác Uyên nói xong, đã chợt cảm thấy một cổ đau đớn kéo tới, câu nói kế tiếp rốt cuộc cũng không nói nên lời, hét chói tai. Cúi đầu nhìn, đã thấy hóa ra không biết từ khi nào, Thượng Quan Khinh Yên đã véo mạnh lên thịt mềm trên bắp đùi của hắn, đánh đến mức trời đất xoay chuyển! Khóe miệng bất giác co giật, Trác Uyên vội vàng vung tay lên, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của nàng ta, tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy?" "Làm gì? Ai bảo miệng ngươi toàn nói bậy?" Không khỏi hừ nhẹ một tiếng, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi hung ác trừng mắt liếc hắn một cái, trách mắng: "Vốn đêm nay bổn cô nương tìm ngươi là có chuyện đứng đắn, ai ngờ rằng trong đầu ngươi đầy suy nghĩ xấu xa. Nếu không phải ngươi còn có thể nói ra bốn chữ người có thê tử, bổn cô nương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, hừ!" Khinh thường bĩu môi, Trác Uyên không hề để ý: "Công pháp của Thượng Quan gia các ngươi không phải là muốn dùng song tu để giảm bớt sát khí sao, giả bộ thanh cao cái gì? Hình như cữu cữu lão ta cũng không phải là người có thê tử!" "Chính vì nam nhân của Thượng Quan gia đều là loại này, cho nên ta mới muốn thấy nhất. . ." Đột nhiên giơ cánh tay, Thượng Quan Khinh Yên vung nắm đấm với hắn hồi lâu, cũng tức giận hừ một tiếng, lại hạ xuống, cắn răng nói: "Quên đi, không nhắc tới, nhưng mà sau này ngươi chắc chắn phải tìm thê tử của ngươi về, đối xử toàn tâm toàn ý với nàng, đừng tiếp tục thay đổi thất thường, làm tổn thương lòng của nàng!" Cơ thể nhịn không được chấn động, sắc mặt của Trác Uyên bất giác hơi trầm xuống: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?" "Quả thật chuyện không liên quan tới ta, ta chỉ muốn. . . Hy vọng như vậy thôi!" Nhìn hắn một cái thật lâu, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: "Ngày mai ngươi sẽ theo Bách Lí Kinh Vĩ đi vào Kiếm Tinh Đế Đô, sau này không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại. Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử với Tiểu Tam Tử thật tốt, sau đó cố gắng đi tìm mẹ của hắn, cuối cùng đưa bọn họ về bên cạnh ngươi, cho một nhà các ngươi đoàn tụ. Có điều khi đó, ta vẫn hy vọng sau khi ngươi phát triển, sẽ không có nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh!" Mày bất giác run lên, Trác Uyên chăm chú quan sát nàng ta, nghi ngờ nói: "Ngươi có ý gì, không phải cữu cữu muốn dẫn ta đi Đông Châu sao?" "Đúng vậy, quả thật trước kia cha ta hứa hẹn với ngươi như vậy, nhưng bây giờ. . . Ha ha . ." Không khỏi cười khổ một tiếng, Thượng Quan Khinh Yên cũng hơi bất đắc dĩ: "Mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, cha ta là gia chủ của Thượng Quan gia, có khi vì lợi ích của gia tộc, cũng phải làm những điều trái với lương tâm. Nếu như ngươi vẫn là Cổ Liệt Uyên mượn nhà của chúng ta náu mình, cha ta dẫn ngươi về gia tộc, cũng là việc thuận tiện. Nhưng bây giờ không giống vậy, ngươi là thượng khách của Bách Lý Kinh Vĩ, rất được trọng dụng. Nhất là lần này, trợ giúp gia tộc lập ra kế hoạch tập kích, cho nên gia tộc. . ." Nói xong, Thượng Quan Khinh Yên hơi khó có thể mở miệng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cho nên bọn họ quyết định, dùng sống chết của ngươi để hành động!" "Sống chết?" "Không sai, sống thì lợi nhiều, chết thì vứt bỏ!" Nét mặt hiện ra vẻ buồn bã, Thượng Quan Khinh Yên yếu ớt lên tiếng: "Ngươi cũng biết, ba ngày sau ngươi theo Bách Lý Kinh Vĩ rời đi, cha ta bọn họ sẽ bắt đầu tập kích. Mà mặc kệ tập kích thành công hay không, hậu quả của ngươi cũng chỉ có hai kiểu. Một là bị Bách Lý Kinh Vĩ bọn họ phát hiện bản đồ của vương phủ là ngươi truyền ra, bản thân rơi vào chỗ chết, hai là Bách Lý Kinh Vĩ vẫn rất coi trọng ngươi, như vậy. . . Ngươi sẽ làm gián điệp của Thượng Quan gia, vĩnh viễn ở lại Trung Châu làm nội ứng!" "Cái gì? Không phải cữu cữu nói, sau khi tập kích thành công, sẽ đi đón ta sao?" Từ từ lắc đầu, Thượng Quan Khinh Yên cười khổ một tiếng: "Sao có thể như thế, thừa tướng đế quốc Bách Lý Kinh Vĩ, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, lại có hộ vệ là trảm long Kiếm Vương, sau khi cha ta bọn họ giành được Xung Thiên kiếm, làm sao sẽ vì một mình ngươi, lại bất chấp nguy hiểm to lớn liều mạng một mất một còn với những cao thủ đó? Thật ra, tính toán của bọn họ, chính là bắt ngươi làm quân cờ mà thôi. Nếu ngươi chết, Thượng Quan gia cảm ơn ân huệ của ngươi, giúp ngươi nuôi dưỡng Tiểu Tam Tử trưởng thành, nếu như ngươi sống, Tiểu Tam Tử chính là con tin, để ngươi làm kiếp ngựa làm việc cho Đông Châu. Trừ khi Trung Châu bị tiêu diệt, nếu không Tiểu Tam Tử không thể tiếp tục trở lại bên cạnh ngươi. Có điều ngươi yên tâm, sau này ta sẽ cố gắn đưa hắn về!" Hơi nheo mắt, Trác Uyên nhìn nàng ta một cái thật lâu, khẽ gật đầu. Thật ra những điều này, Trác Uyên đã đoán trước từ lâu, chẳng qua không thèm quan tâm tới thôi, bởi vì căn bản là hắn cũng không có ý tốt, ai lợi dụng ai, quả thật chưa chắc chắn. Tranh đoạt giữa kẻ mạnh, không có lương thiện, cũng không có chính nghĩa, chỉ có lợi mà thôi. Bách Lý Kinh Vĩ là như thế, Thượng Quan Phi Vân cũng là như vậy, mặc dù Thượng Quan Phi Vân được xưng là gia tộc nghĩa hiệp, sao lại không phải như thế? Chẳng qua một ván này, thế nào bọn họ cũng thua, bởi vì bọn họ không nhận ra, ngoại trừ bọn họ ra, còn có một người chấp tử khác tham gia trò chơi này. Địch trong tối ta ngoài sáng, làm thế nào bọn họ có thể thắng? Một nụ cười nhẹ xẹt qua khóe miệng, Trác Uyên thản nhiên gật đầu, lẩm bẩm nói: "Cám ơn!" "Không cần cảm ơn, tóm lại bản thân ngươi cẩn thận một chút, nếu như lần này không ngại, chắc chắn ta sẽ đưa Tiểu Tam Tử tới bên cạnh ngươi, giúp đỡ cha con các ngươi, không, là một nhà đoàn tụ!" Chăm chú quan sát hắn, Thượng Quan Khinh Yên bình tĩnh lên tiếng, tiếp theo xoay người xin tạm biệt, đi trở về Đợi cho bóng dáng của nàng ta hoàn toàn biến mất, Trác Uyên mới không khỏi khẽ cười một tiếng, buồn bã nói: "Tiểu Tam Tử, ra đi, nha đầu kia đi rồi!" Bịch! Một ánh sáng đỏ hiện lên, Cổ Tam Thông lập tức xuất hiện bên cạnh Trác Uyên, nhìn phía Thượng Quan Khinh Yên biến mất, im lặng rất lâu. "Nha đầu kia, thật sự là nói một đống lời vô nghĩa!" Hơi gật đầu, Cổ Tam Thông sít sao đuổi kịp, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn sẽ quay đầu liếc mắt nhìn chỗ người kia biến mất một cái, khẽ thì thầm trong lòng, thật ra cô cô. . .Thật sự quan tâm hắn. . .