“Thực vui vẻ mà, đã đột phá phòng tuyến thứ hai rồi sao.”
Trong một gian phòng nhỏ u tĩnh, một bóng người già nua khẽ vuốt chòm râu, lỗ tai khẽ nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thở dài một tiếng, buồn bã nói.
Một gã cường giả Quy Nguyên Cảnh khom người cúi đầu, cung kính thi lễ với lão già kia, bẩm báo nói: “Khởi bẩm Trảm Long Kiếm Vương, đám tặc tử kia sẽ nhanh chóng chạy đến đây, phỏng chừng trong giây lát thôi đã đến chỗ chúng ta rồi.”
“Htamlinh247, Thượng Quan gia tộc…”
Khẽ vuốt nhẹ chòm râu, dưới ánh trăng lạnh như băng, Đan Thanh Sinh bất giác lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ: “Lão phu không cừu không oán với bọn họ, nghĩ không ra lần này lại phải tỉ thí, thực sự là một hành động bất đắc dĩ.”
Tên hộ vệ kia khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ cúi đầu nghe.
Đan Thanh Sinh phất nhẹ ống tay áo, ý bảo hắn ta lui ra ngoài, tiếp tục nhắm mắt trầm tư, lẩm bẩm nói: “Đi xuống đi, nếu như còn một khắc đồng hồ, hãy để cho lão phu hưởng thụ giây phút thanh nhàn này đi.”
“Rõ, Kiếm Vương đại nhân.”
Tên hộ vệ kia khom người một cái, lui về phía sau, hòa vào màn đêm đen kịt. Mà ở xung quanh phòng này, cũng giống như nơi của Bách Lí Kinh Vĩ đều mai phục mấy trăm cao thủ, sắc mặt nghiêm túc, tùy lúc có thể đánh ra.
Cùng lúc này, Thượng Quan Phi Vân đang bày binh bố trận mai phục trong vương phủ, nghe động tĩnh từ phía xa truyền tới, hai lỗ tai khẽ động, nhắm mắt lắng nghe, cũng đột nhiên bật cười: “Ha ha ha… Nghe động tĩnh lần này, nhất định là Tam Tài Xung Vân Kình của ba lão già kia, xem gia kết giới của vương phủ căn bản không chặn được bọn họ. Không chừng chỉ trong giây lát thôi, ba lão già kia liền chạy tới đây lấy đầu của bản vương rồi. Có điều, hừ hừ, sẽ dễ dàng như vậy sao?”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, vẻ mặt Thượng Quan Phi Vân tràn đầy sự khinh thường, phất ống tay áo, lại ngồi về vị trí cũ, nét mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Như vậy bản vương liền ngồi chờ ở đây, đều là người nhà Thượng Quan, xem tinh thần Xung Thiên Kiếm của ai mạnh hơn. Hừ, được xưng Xung Thiên Kiếm mạnh nhất đông châu và đệ nhất cao thủ Đông Châu, đến rốt cuộc ai mới thực sự là người đứng đầu, để tối nay quyết định đi.”
Hai mắt Thượng Quan Phi Vân hơi híp lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, trong mắt sục sôi chiến ý.
Thế nhưng, lão ta lại không biết rằng, đây chẳng qua là do Thượng Quan Ngọc Lâm muốn triệt để thoát khỏi lão ma đầu Trác Uyên mà truyền tin tức giả, mượn tay hắn bày ra một cái sát cục mà thôi.
Căn bản ba vị trưởng lão cung phụng của gia tộc Thượng Quan sẽ không đến, thậm chí Trác Uyên cũng sẽ không trở lại.
Dù sao, cũng là Trác Uyên mượn tay Thượng Quan Ngọc Lâm, bày ra một cái mê hồn cục, đưa hai đại Kiếm Vương chiến lực lớn cách xa nhau, để cho hắn có thể tranh thủ có được nhiều cơ hội hơn.
Bằng không nếu như hai vị Kiếm Vương liên thủ, cho dù có Ba đại cung phụng mạnh nhất đông châu tọa trấn, sợ rằng gia tộc Thượng Quan cũng khó có thể chống chọi được mà sụp đổ, bị tiêu diệt hoàn toàn.
Như vậy còn một mình Trác Uyên thì chơi cái rắm, hai nhà các ngươi đánh xong, còn không phải đến đánh hắn sao?
Sỡ dĩ, kế sách này coi trọng nhất là thời gian, mà Trác Uyên chính là muốn tận lực kéo dài khoảng thời gian này. Rất hiển nhiên, bây giờ hắn đã làm được.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ rầm ngoài cửa vang lên, chấn động đến mức toàn bộ vương phủ đều rung chuyển, Trác Uyên ở bên trong căn phòng cũng cảm nhận được, bàn tủ gỗ trong phòng thi nhau đổ xuống, đồ sứ rơi leng keng xuống mặt đất tạo thành từng mảnh vụn.
Trác Uyên vốn đang yên tĩnh lẳng lặng ngồi khoanh chân ở trên giường, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, hai mắt vừa mở lóe lên tia sáng, khẽ nói: “Xem ra, ta cũng nên hành động, ha ha ha…”
Trác Uyên vừa cười khẽ một tiếng, chậm rãi xuống giường, đi thẳng tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra…
“Oa oa, ngươi nghe thấy gì không, động tĩnh này, rốt cuộc phía trước đang làm gì? Chẳng lẽ là có người tập kích?”
“Ừ, ta nghĩ là như vậy, hai tháng trước cũng có động tĩnh giống y hệt lần này, kinh thiên động địa, chẳng qua lần này còn chấn động kịch liệt hơn rồi.”
“Như vậy thì Phi Vân Kiếm Vương phải làm sao bây giờ, chúng ta có cần nhanh chóng đi bảo vệ đại nhân khôn? Đừng quên, lần trước những huynh đệ kia làm sao phải rơi đầu, chính là phản ứng chậm nửa giây, không ra tay kịp thời đó.”
“Htamlinh247, ngươi không cần quan tam, Kiếm Vương đại nhân đã có suy tính từ trước, không có việc gì.”
“Ồ, làm sao ngươi biết được?”
“Ngu ngốc, không phải sáng nay Kiếm Vương đại nhân vừa khiển trách chúng ta hay sao, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải cố thủ ở nơi này, không thể di chuyển. Nghe giọng điệu này, chẳng lẽ không phải Kiếm Vương đại nhân đã dự cảm từ trước hay sao? Hơn nữa, có rất nhiều tinh anh trong vương phủ được bí mật điều đi, chắc chắn là có nhiệm vụ đặc biệt.”
“Nếu như Kiếm Vương đại nhân đã biết chuyện tối nay từ trước, vì sao không nhắc nhở hộ vệ trong tiền viện, tăng mạnh phòng bị?”
“Htamlinh247, ngu ngốc, dụ địch vào bẫy, ngươi có hiểu hay không?”
“Cái gì, nếu như vậy thì huynh đệ trong tiền viện chẳng phải là…”
“Chết oan, còn có thể làm sao nữa?”
Ngoài cửa phòng, hai gã hộ vệ trông coi nghe ngóng động tĩnh nơi xa, cảm nhận được mặt đất rung chuyển, không khỏi thổn thức trong lòng, âm thầm thở dài, những người này cũng rất bất đắc dĩ.
“Htamlinh247, chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ, đi ra ngoài là hộ vệ của vương phủ Phi Vân, vênh váo tự đắc, trở về chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay chủ tử mà thôi, làm sao chuyện gì lại có thể phụ thuộc vào chúng ta? Đừng nói Kiếm Vương đại nhân không thông báo trước, nếu như ngài thực sự ra mệnh lệnh, bảo ngươi đi chịu chết, ngươi còn không dám đi? Hừ hừ, nếu như ngươi thực sự đi chịu chết, sau khi được đại táng, gia quyến được chiếu cố, tử tôn có phúc ấm, được vĩnh viễn bảo đảm. Nhưng nếu ngươi dám sợ chết? Hừ, ngươi cũng thấy những huynh đệ bị xử lý hai tháng trước đấy, cái nào không phải là nhà tan cửa nát, làm sao lại chỉ có thể một mình ngươi chịu chết là có thể xong việc được? Ngươi nói, đều là chết thì cái nào có lợi hơn?”
Cả người khẽ rung động, da mặt một tên hộ vệ khác như được kéo căng ra, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía xa xa lộ ra một nụ cười may mắn: “Xem ra ngày hôm nay chúng ta nhận được nhiệm vụ xui xẻo này, chỉ trông giữ một tên Luyện đan sư Thần Chiếu Cảnh, vẫn còn không tồi, ít nhất không phải lo về tính mạng, ha ha ha…”
Tên hộ vệ kia quay đầu nhìn lại, nghe thấy lời này cũng cười rực rõ gật đầu, chỉ có điều, nụ cười này cũng chứa rất nhiều cay đắng và sự bất đắc dĩ.
Lần này bọn họ nhặt được một chuyện tốt, làm được một công việc nhẹ nhàng, thế còn những lần sau…
“Khụ khụ khụ… Được rồi, ít quản chuyện của chủ tử, cũng ít nói khua môi múa mép, đã nghe chưa?”
Lúc này, một tiếng ho nhẹ truyền ra, hộ vệ thứ ba chậm rãi đi đến bên cạnh hai người bọn họ, lườm bọn họ một cái trách móc: “Nhớ kỹ, bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra, suy nghĩ nhiều sống mấy năm, các ngươi nên ngậm chặt miệng lại.”
Cả người không nhịn được run lên, hai người kia liếc nhìn nhau, nhanh chóng gật đầu, cũng không dám nói chuyện nữa.
Thấy tình cảnh này, người nọ mới khẽ gật đầu lộ ra vẻ mặt vui vẻ…
Két!
Bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ phát ra, cửa phòng dần dần mở ra, Trác Uyên bước ra nhẹ nhàng, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ba người nhìn nhau không khỏi ngẩn ra, đều không rõ ràng lắm, sao lúc này vẻ mặt Cổ đại sư lại rạng rỡ như vậy, rốt cuộc đi ra là muốn làm gì?
Một tên hộ vệ vội vàng tiến lên ngăn cản, đứng trước mặt của hắn, cung kính nói: “Cổ đại sư, không biết ngài muốn đi ra khỏi cửa phòng cần làm chuyện gì?”
“Ha ha ha… Không có gì, chỉ là nghe thấy động tĩnh lớn ở phía bên ngoài nên ta muốn đi xem.”
“Cổ đại sư, bên ngoài nguy hiểm, mời ngài ở lại trong phòng, chúng ta nhất định sẽ đảm bảo sự an toàn của Cổ đại sư.” Tên hộ vệ kia nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt kiên định từ chối.
Khóe miệng Trác Uyên khẽ cong lên, từ chối cho ý kiến, tà dị nói: “Nếu như ta nhất định phải đi ra ngoài thì sao?”
Lông mày khẽ run lên, ba người nhìn nhau đều lộ ra vẻ nghi hoặc, lời của tiểu tử này, rõ ràng là đang hỏi bọn họ, thế nhưng… Hắn được lựa chọn sao?
Liếc mắt nhìn kỹ Trác Uyên, chỉ là Thần Chiếu Cảnh tầng năm mà thôi, nếu không phải có Bách Lí Kinh Vĩ coi hắn như khách quý, có thể la lối om sòm ở trong vương phủ, nếu như ở bên ngoài, bọn họ sẽ để mắt nhìn hắn hay sao?
Ba người này cũng không hiểu làm sao Trác Uyên lại làm màu như vậy, đều từ chối cho ý kiến, trên mặt bất giác lộ ra vẻ trào phúng.
“Cổ đại sư, xin ngài đừng làm khó chúng tôi, chức trách của chúng tôi là bảo vệ ngài an toàn, dưới tình huống này có thể phải cấm túc hành động của ngài, đây đều là vì lo lắng cho sự an toàn của ngài. Bây giờ bên ngoài thực sự rất loạn, quá nguy hiểm, mời ngài nhanh chóng trở về, không nên ép chúng tôi phải sử dụng sức mạnh cưỡng chế.” Tên hộ vệ khom người một cái thật sâu, vẫn không dám đắc tội Trác Uyên như cũ, biểu hiện lễ phép, nhưng trong giọng nói cường ngạnh hơn trước rất nhiều.
Trác Uyên nhìn chằm chằm ba người, bỗng dưng nở nụ cười, hơn nữa trong nụ cười còn có vẻ quỷ dị không nói nên lời, điều này khiến cho ba người không thể nào giải thích nổi, trong lòng đều bực bội.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao hắn vẫn mỉm cười?
“Các ngươi vừa nói… Ở trong phủ chỉ có hai loại, hy vọng nhất là… Được chết trận ở trong Vương phủ?”
Ba người không khỏi sửng sốt, khó hiểu, rốt cuộc hắn nói lời này là có ý gì?
“Tốt, vậy sẽ như các ngươi mong muốn, hy vọng người nhà của các ngươi thật sự có thể biết được nguyên nhân các ngươi chết, nhận phúc cho thế hệ mai sau.”
Trác Uyên cười nhẹ lắc đầu, không để ý đến ánh mắt mê mang của ba người bọn họ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thở dài nói: “Có điều ta cảm thấy được, chết như vậy thực sự rất uất ức, không phải con đường nghịch thiên mà tu giả nên đi.”
Bốp!
Bỗng dưng, một bóng đen dưới chân Trác Uyên nhanh chóng vọt lên, sau đó dưới ánh mắt kinh dị của ba người nọ, trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ bọn họ ở bên trong.
Bốn phía đen kịt một màu, đưa tay không thấy được năm ngón, không thể nhìn thấy bất cứ một cái gì?
Lĩnh vực thần hồn?
Đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, ba người kia đã hoàn toàn hiểu rõ, một người trong đó không nhịn được hét lớn: “Cổ đại sư, ngài không nên đùa giỡn kiểu này, tranh thủ thời gian thu hồi lĩnh vực, bằng không chúng tôi sẽ không khách khí. Nếu như thương tổn đến ngài, chúng tôi cũng không biết ăn nói với Vương gia thế nào.”
“Ăn nói? Ha ha ha… Các ngươi quá lo lắng, từ nay về sau, các ngươi cũng không cần bẩm báo với lão ta nữa. Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đã triệt để qua đời rồi.”
Ở trong hư không truyền đến giọng nói châm biếm của Trác Uyên, ba người nghe thấy được, bất giác trở nên giận giữ, trong lòng đều một bụng lửa giận, nguyền rủa mắng chửi.
Tiểu tử thối, cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, chúng ta đã không muốn tổn thương ngươi, ngươi còn làm màu cái gì?
Nếu như đã nói như vậy thì, hừ hừ hừ…
Trong mắt lóe lên tia sáng, một gã hộ vệ hét lớn lên: “Cổ đại sư, đây chính là do ngươi tự tìm lấy, nếu như bị thương đừng có trách tại hạ.”
Nói xong, người nọ đã vung một nắm đấm to như cái bát, mạnh mẽ nện xuống màn đêm đen kịt. Thế nhưng còn chưa đợi hắn ta kịp ra tay, cả người đột nhiên bị kiềm hãm, không thể động đậy được nữa. Hai người còn lại cũng bị y hệt.
Ba người không khỏi hoảng hốt, nhất thời kinh hãi, đồng loạt kêu to: “Chuyện này… Đây là xảy ra chuyện gì, ta không thể cử động được?”
“Ha ha ha… Xin lỗi, lĩnh vực của ta chính là lĩnh vực song sinh, khác với lĩnh vực của Hóa Hư Cảnh bình thường, hai loại lĩnh vực tương giao rất mạnh mẽ, mặc dù các ngươi là cao thủ Dung Hồn Cảnh, muốn chạy thoát khỏi nơi này cũng khó khăn lắm.”
Trác Uyên cười khẽ, nói tiếp: “Có điều, muốn giải thoát thì cũng dễ, tuy nhiên…”
Nói xong, một bóng đen kịt nhanh chóng bò lên trên người bọn họ, cỗ năng lượng đen như mực dùng tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được ăn mòn cơ thể của bọn họ, rút đi năng lượng của bọn họ.
Chỉ một thoáng chốc, ba người đã hoảng sợ khóc thét lên, toàn bộ ba người đều biến thành đen nhánh, không thể cử động được một chút nào.
Bây giờ, ta nên hành động…