Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Chương 1177 Một chưởng đập chết nó là được!
Vừa dứt lời, Bách Lí Kinh Vĩ vội vàng quay đầu nhìn Đan Thanh Sinh vẫn luôn giữ im lặng ở bên cạnh. Hiểu rõ ý định của hắn ta, Đan Thanh Sinh đi tới bên cạnh hắn ta chỉ trong nháy mắt, sau đó nắm lấy cơ thể của hắn ta, nhanh chóng bay tới chỗ quầng sáng rơi xuống.
Hắn ta chỉ là tu giả Hóa Hư cảnh mà thôi, nếu không có cường giả Quy Nguyên mang hắn ta theo, đoán chừng với tốc độ của hắn ta thì cho dù người ta có Truyền Tống Trận cỡ nhỏ, hắn ta cũng đuổi không kịp.
Mà Thượng Quan Phi Vân thấy vậy cũng hiểu ý hắn ta, tiểu tạp chủng này còn giá trị lợi dụng, còn có thể làm lợi thế khi dùng để trao đổi. Thế là không nói hai lời, lão ta lập tức mang theo cơ thể yếu ớt của Cổ Tam Thông, vội vàng bay tới chỗ quầng sáng chói lóa kia.
Về phần các cao thủ Quy Nguyên còn lại cũng đi theo, không dám trì trệ dù chỉ một chút!
Chỉ trong nháy mắt, mới vừa rồi các cao thủ còn nhiều như mây ở trong đại viện của vương phủ, đột nhiên vào giờ phút này lại vô cùng quạnh quẽ, chỉ có mỗi năm người còn ở lại nơi này. Gia chủ Thượng Quan ga là Thượng Quan Phi Hùng và ba người cung phụng vô cùng mạnh của Thượng Quan gia, còn thêm cả một Thượng Quan Ngọc Lâm đang nằm hấp hối trong hố lớn khó mà động đậy kia nữa, chỉ còn mỗi thế thôi.
Đám người Thượng Quang Phi Hùng khẽ liếc nhìn thoáng qua bóng dáng mọi người rời khỏi, chỉ tốn một vài giây mà bọn họ đều chẳng muốn nhìn, đám người Thượng Quan Phi Hùng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí còn có hơi mất mát.
Chẳng lẽ ta mấy vị đại lão Đông Châu này không có cảm giác tồn tại và giá trị như vậy sao? Người ta đều xem ta là không khí, đi ra ngoài cũng không khóa cửa.
Đó là coi thường, coi thường lồ lộ ra, việc này không khỏi khiến cho bốn lão gia hỏa kia cảm thấy buồn bực vô cùng. Trước kia ta núp trong bóng tối, sợ bị người ta phát hiện nên dè dặt cẩn thận.
Bây giờ người ta không nhìn ngươi đã là chuyện quan trọng rồi, trong lòng ngươi còn thấy cô đơn nữa, điều này thật đúng là... Không có tự trọng!
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng chỉ có thế, Cổ Liệt Uyên tuổi còn trẻ đã có thể đùa giỡn hai phe có thế lực cường đại như vậy trong lòng bàn tay, dũng cảm và tháo vát, khiến cho người ta sợ hãi thán phục, thật sự là hào quang rực rỡ vô cùng.
Nếu là ở nơi khác, đoán chừng bọn họ cũng sẽ đặt tất cả lực chú ý từ Thượng Quan gia chuyển sang trên người tiểu tử này. Dù sao thì tiểu tử này thật sự rất có tư cách!
Đầu tiên là tay cầm Xung Thiên Kiếm là đã đủ để làm trọng tâm cho tất cả mọi người tập trung lại, tiếp theo những kỳ tài của hắn cũng khiến cho tất cả mọi người ở nơi đây cực kỳ tán thưởng không thôi.
Bây giờ hắn đã là một thiếu niên có thiên phú xuất sắc như vậy rồi, thế sau này thì còn ra sao nữa đây?
Một nhân vật nguy hiểm như thế, sao có thể không khiến cho người ta chú ý không rời được chứ? Mà tuy rằng Thượng Quan gia bọn họ là một thế lực có uy tín lâu năm, ăn sâu bén rễ, là một gia tộc khổng lồ, nhưng không thể không nói, rằng mấy năm gần đây bọn họ đã ngưng phát triển mạnh về thực lực rồi.
Nhưng Cổ Liệt Uyên thì khác, hắn như Kiếm Tôn bất bại năm đó vậy, mặc dù lẻ loi một mình lưu lạc thiên hạ nhưng lại có tiềm lực vô tận, khiến cho người khác vô cùng kiêng kị.
Có lẽ bởi vì đã nhận ra điều này nên Bách Lí Kinh Vĩ và Thượng Quan Phi Vân bọn họ mới có thể để quan tâm dè dặt hắn như thế, còn theo sát hắn không rời, có lẽ là bởi vì Xung Thiên Kiếm trên người hắn...
Nghĩ như vậy, Thượng Quan Phi Hùng khẽ nhìn về phía quầng sáng ở phía xa xăm, lão ta không khỏi thở dài một hơi: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau càng mạnh hơn đời trước! Chỉ là không ngờ rằng, ánh hào quang của Thượng Quan gia chúng ta lại ảm đạm nhanh như vậy, hơn nữa còn bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm cho chìm xuống..."
"Không phải do chúng ta ảm đạm, mà do là hào quang của hắn quá mạnh thôi!"
Một vị cung phụng nhẹ nhàng vuốt râu, lão ta khẽ gật đầu một cái, sau đó lẩm bẩm nói: "Sở dĩ vào ban đêm sao trời luôn sáng ngời là bởi vì mây đen đã che cản đi ánh trăng, sở dĩ ánh trăng luôn sáng chói, là bởi vì mặt trời đã lặn xuống dốc núi. Thế là ánh trăng xông ra từ mây đen, ánh sao không còn sáng ngời nữa. Mặt trời thì bò lên trên đỉnh núi, ánh sáng lạnh lẽo của ánh trăng sẽ biến mất. Hiện tại, tiểu tử kia chính là mặt trời, là mặt trăng, hào quang của hắn quá loá mắt, nếu như lần này hắn có thể bình yên thoát thân thì sau này ánh sáng ấy sẽ càng loá mắt, con đường phía trước khó mà có thể đo lường được!"
Nghe thấy lời lão ta nói, mọi người đồng loạt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu một cái.
Thời đại mới tới rồi, nhiều cường giả cao thủ khác thuộc lớp trẻ cũng sẽ xuất hiện, chúng ta…đã già rồi…
"Mà... Chúng ta có phải đuổi theo họ hay không, lão phu lo Yên Nhi sẽ..." Thượng Quan Phi Hùng có chút thâm trầm, lão ta lại nhìn về phía cột sáng kia, vẻ mặt tràn ngập ưu sầu nói.
Một vị cung phụng chậm rãi lắc đầu, lão ta nhàn nhạt lên tiếng: "Không cần, vừa nãy hổ sói đã kết thành đàn, tình cảnh nguy hiểm như vậy, ngay cả chúng ta cũng không thể an toàn mà cứu Yên Nhi ra nhưng tiểu tử kia lại có thể làm vậy. Hiện tại, tiểu tử kia đã bình an bỏ trốn thì có lẽ hắn đã sớm bố trí kỹ đường lui cho mình rồi, sao hắn có thể không toàn mạng mà trở ra được chứ? Yên Nhi đi theo hắn chắc chắn sẽ không có việc gì đâu. Hơn nữa chúng ta đã sớm không đuổi kịp tiểu tử đó rồi, mà không lấy được Xung Thiên Kiếm thì đi theo sau cũng tốn công vô ích."
"Dù sao thì, mặc dù chúng ta sống dưới ánh hào quang rực rỡ của tiểu tử kia, là phần tối của hào quang, thế nhưng chỉ cần tiểu tử kia thoát thân được thì chắc chắn chúng ta sẽ được tỏa sáng. Đến lúc đó, lực chú ý của đám Bách Lí Kinh Vĩ đều tập trung vào trên người chúng ta, kiểu gì cũng sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt. Mà chúng ta làm gì đánh lại được nhiều người như vậy, cho dù có thoát thân thì cũng không tránh khỏi việc bị thương tổn nặng nề, đây chẳng phải là rảnh rỗi muốn ăn đòn sao, kẻ đần mới đi làm loại chuyện này ấy, ha ha ha..."
Thượng Quan Phi Hùng nghe lời lão ta nói thì lập tức chìm vào trong suy nghĩ, sau đó bình tĩnh gật đầu một cái, lão ta thầm than. Mặc dù tiểu tử này vừa nham hiểm vừa giảo hoạt, còn lợi dụng chúng ta đủ kiểu, lão phu thì không có cảm tình gì với ngươi rồi. Nhưng Yên Nhi thì khác, nó thật lòng với cha con các ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể đối xử tử tế với nó, giúp đỡ bảo vệ nó thì lão phu sẽ không oán không cầu thêm gì nữa!
Thượng Quan Phi Hùng nghĩ như vậy rồi than nhẹ một tiếng, lão ta yên lặng gật đầu, sau đó chỉ vào Thượng Quan Ngọc Lâm bên trong hố to, hai con mắt tỏa ra khí lạnh, lão ta nói: "Thế thì ba vị cung phụng, tên tiểu súc sinh này thì sao?"
"Phản tộc là tội lớn, đưa về, thẩm vấn cho kỹ!"
Sự bén nhọn trong mắt của một vị cung phụng khẽ lóe lên, lão ta nhẹ giọng nói, Thượng Quan Phi Hùng nghe vậy thì bình tĩnh gật đầu một cái, sau đó đột ngột bay vào hố, vung tay bắt lấy hắn ta, lão ta xách Thượng Quan Ngọc Lâm đang hoảng hốt lo sợ lên, mặt mũi hắn ta tràn đầy khổ sở, trong mắt tràn đầy ý cầu xin sự tha thứ.
Tứ đại cao thủ thấy vậy nhưng không hề quan tâm, trực tiếp bay thẳng ra ngoài thành.
Chuyện ở nơi này, bọn họ đã không quản được, nhưng còn việc xử lý phản đồ nhà mình thì, hừ…
Trên mặt tất cả đều toát lên sự lạnh lùng, khóe môi bốn người dữ tợn mà nhếch lên.
Thượng Quan Ngọc Lâm thấy tình hình này thì đã sắp khóc tới nơi. Mẹ nó hắn ta đã trêu ai ghẹo ai đâu, tại sao từ trong ra đến bên ngoài ai cũng không phải là người hết vậy, hắn ta làm thám tử cũng quá thất bại rồi, hắn ta góp sức vì mọi người, vậy mà mọi người lại không hề nghĩ tốt cho hắn ta chút nào!
Trong thiên hạ có chuyện oan uổng như thế sao? Đậu Nga cũng không oan bằng ta nữa...
Nhưng mà có lẽ hắn ta quên, rằng hắn ta đã từng góp sức vì ai, nhưng chung quy lại đều là lừa bịp mọi người hắn ta là gián điệp ba mặt, quả thật rất không xứng đáng với chức vụ của mình. Không có một chút đạo đức nghề nghiệp, ngay cả gia chủ mà cũng dám lừa, không có chân chính thành tâm cống hiến cho bất kỳ nhà nào cả!
Nhưng những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là... Hắn ta đã đắc tội người không nên đắc tội nên mới rơi vào cảnh như chó nhà có tang, thân bại danh liệt như bây giờ, sau này cho dù có đi chỗ nào thì cũng sẽ không được sống yên ổn...
Trên phương diện khác, theo quầng sáng lấp lóe, thân hình của Trác Uyên và Thượng Quan Khinh Yên xuất hiện ở trong hậu viện Cổ Trạch ngay lập tức. Nhưng khi Thượng Quan Khinh Yên còn chưa thấy rõ đây là nơi nào thì từng tiếng xé gió lại vang lên, dựa trên tốc độ của đám người Thượng Quan Phi Vân và các cao thủ Quy Nguyên Cảnh, chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng bay lên trên bầu trời Cổ Trạch. Nhất là trong tay Thượng Quan Phi Vân còn đang ôm theo cơ thể của Cổ Tam Thông, lão ta gào với Trác Uyên đang đứng trong quầng sáng: "Cổ Liệt Uyên, ngươi không cần nhi tử của ngươi sao, lão tử đến để đưa nhi tử cho ngươi đây này. Nếu ngươi không giao Xung Thiên Kiếm ra, lão tử sẽ làm thịt ranh con này ngay trước mặt ngươi!"
"Là Tiểu Tam Tử, chúng ta..." Thượng Quan Khinh Yên khẽ giật mình, nàng ta vội vàng nhìn Trác Uyên ở bên cạnh, sợ hãi kêu lên, nhưng Trác Uyên vẫn như giếng cổ không gợn sóng như cũ, trên mặt hắn toàn vẻ lạnh lùng, hắn kết ấn quyết trong tay rồi nói: "Thiên Tuyền!"
Vù!
Ánh sáng chợt lóe lên, bóng hình hai người Trác Uyên lại biến mất không thấy đâu nữa, tính cả quầng sáng cũng tiêu tan vào hư không. Thấy cảnh tượng này, gương mặt Thượng Quan Phi Vân lập tức co giật, lão ta mắng to: "Má, không ngờ tên này lại có ý chí sắt đá như vậy, ngay cả mặt của tên oắt con nhà mình cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đi luôn sao?"
"Thế nào, hắn vẫn không động lòng à?" Đúng lúc này, Bách Lĩ Kinh Vĩ dưới sự dẫn đầu của Đan Thanh Sinh cũng nhanh chóng chạy tới, vội vàng hỏi.
Thượng Quan Phi Vân bất đắc dĩ nhún nhún vai, lão ta tức giận đến mức nổi trận lôi đình: "Đâu chỉ là không nảy sinh lòng trắc ẩn, căn bản ngay cả một phần do dự mà hắn cũng không có. Lão phu tháy vô số người, nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào cay nghiệt vô tình như vậy, căn bản hắn không phải là người nữa rồi, hừ!"
Lông mày Bách Lí Kinh Vĩ nhíu lại thật chặt, hắn ta cũng dần chìm trong suy nghĩ.
Hắn ta luôn luôn dùng trí thông minh để chiến thắng, dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát của mình mà quyết định thắng bại, nhưng căn bản bây giờ Trác Uyên không nghe hắn ta nói, không thấy mặt hắn ta, nên mới khó chơi như thế, khiến cho hắn ta không còn biện pháp đối phó nào khác nữa!
Đúng lúc này, lại một quầng sáng rơi xuống, ngay tại vị trí cách đó không xa, Bách Lí Kinh Vĩ vừa thấy, hắn ta vội vàng vung tay lên, lập tức dẫn người nhào về phía trước!
Thượng Quan Phi Vân tức giận khẽ hừ một tiếng, lão ta tiếp tục mang theo Cổ Tam Thông đến tìm cha!
"Cổ Liệt Uyên, con của ngươi, ngươi... Ngươi..."
Thượng Quan Phi Vân còn chưa tới phía trước đã lớn tiếng hô, nhưng Trác Uyên lại chạy lần nữa, làm cho lão ta vô cùng tức giận, gương mặt co rút mãnh liệt. Sau đó lão ta rơi vào đường cùng, tiếp tục tìm quầng sáng tiếp theo để đuổi theo nữa!
Kết quả là, toàn bộ thành Phi Vân đã thấy một màn hết sức buồn cười, toàn bộ thành Phi Vân, đêm hôm khuya khoắt lại có người liên tục đuổi theo từng quầng sáng một, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị đùa bỡn một cách trớ trêu.
Nhất là Thượng Quan Phi Vân, trong tay ôm hài tử, tìm Trác Uyên ở khắp mọi nơi, giống như một oán phụ ở ngàn dặm tìm phu vậy. Còn thiếu chút nữa đã ngã lăn trên đường, tan nát cõi lòng mà rống to câu ngươi là đồ không có lương tâm, vứt ta và hài tử ở lại rồi mặc kệ, như điêu dân chợ búa, không có chút tự tôn của một đấng nam nhi!
Điều này không khỏi khiến cho Thượng Quan Phi Vân tức đến độ phổi sắp nổ tung, lão ta kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thầm mắng to trong lòng.
Mụ nội nó chứ, rốt cuộc con mẹ nó đây là hài tử của ai? Lão tử tặng nhi tử cho ngươi, ngươi còn không muốn? Nếu ngươi không nhận thì lão tử cũng mặc kệ, một chưởng đập chết nó là được!
Thượng Quan Phi Vân oán giận thầm trong lòng, mặc dù lão ta nghĩ như vậy nhưng cũng không dám làm như thế, bởi vì đây là lợi thế cuối cùng của bọn họ để có thể uy hiếp Cổ Liệt Uyên, sao có thể tùy tiện lãng phí được?
Mà Trác Uyên có thể nhìn ra việc bọn họ không dám làm hại Tiểu Tam Tử nên hắn mới thản nhiên rời đi như vậy!
Mặc dù làm như vậy nhìn như rất vô tình vô nghĩa, nhưng lại hết sức sáng suốt.
Nếu hai cha con bọn họ ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ trở thành một con đường chết. Mặt khác, một người trong đó cầm Xung Thiên Kiếm rời khỏi thì chắc chắn người còn lại có thể sống sót.
Đám người Thượng Quan Phi Vân mang mạng của Tiểu Tam Tử tới làm lợi thế trao đổi Xung Thiên Kiếm thì tại sao Trác Uyên lại không thể lấy Xung Thiên Kiếm ra để bảo đảm mạng sống của Tiểu Tam Tử chứ?
Vào giờ phút này, hắn không có cách nào để cứu Tiểu Tam Tử ra cả, điều duy nhất có thể làm chính là dùng thanh kiếm này để kiềm chế đối phương, để Tiểu Tam Tử có thể tạm thời sống sót. Còn cứu như thế nào, trong lúc đang không ngừng truyền tống, Trác Uyên cũng đang tỉ mỉ suy nghĩ.
Sự sắc bén trong mắt Trác Uyên khẽ lóe lên, bên trong ánh sáng, nét mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc hơn...