Chương 24
24.
Việc ta tỉnh lại khiến mọi người trong phòng không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi...”
“Thật không dễ dàng gì, nếu kéo dài thêm chút nữa, e rằng lão phu sẽ phải đi trước mất.”
“Hoàng thượng của chúng ta đã tự mình trông chừng y suốt hai tháng trời đó, quả là ông trời có mắt.”
...
Sự xôn xao này đương nhiên cũng làm Bùi Chiêu tỉnh giấc.
Y dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ngái ngủ, nhưng nước mắt đã trào ra trong đôi mắt còn lờ mờ của y.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng y khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi và nghẹn ngào.
Nội giám kịp thời vung tay ra hiệu cho thái y lui ra, còn mình cũng lặng lẽ đứng sang một bên.
“Ngươi g/ầy đi rồi!” Ta khó nhọc thốt ra câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Bây giờ y không những g/ầy đi rõ rệt, mà còn để râu xồm xoàm, trông như đã già đi mấy tuổi, hiện lên vẻ tiều tụy vô cùng.
“Không quan trọng, chỉ cần ngươi tỉnh lại là tốt rồi. Ngươi có biết không, ngươi đã mấy lần ở tình trạng nguy kịch rồi, ta gần như nghĩ rằng sẽ mất ngươi mãi mãi.” Y dùng tay lo/ạn xạ lau đi nước mắt.
“Ngươi đã tìm thấy ta bằng cách nào?” Ta hỏi ra câu hỏi mà trước khi hôn mê vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ta hiểu rất rõ tính cách của Thái tử, cho dù Bùi Chiêu có thắng, cho dù có dùng cách nào ép buộc hay tra khảo hắn, Thái tử cũng thà ch*t chứ quyết không tiết lộ nửa lời về hành tung của ta.
“Hắn thực sự giấu ngươi rất kỹ, nhưng may mắn thay ngươi đã đeo cái này.” Y rút chiếc khóa trường mệnh đang treo trên cổ ta ra.
“Mỗi một chiếc khóa trường mệnh ta tặng ngươi đều do người của ta tự tay chế tạo. Phần lõi bên trong đều được rèn với một loại nam châm đặc biệt, có thể dùng một chiếc đĩa từ tính đặc th/ù để cảm ứng. Chỉ cần ngươi đeo nó, dù ngươi ở nơi đâu, ta cũng có thể tìm được ngươi.”
“Cái nào cũng có sao?” Ta ngạc nhiên hỏi.
“Phải, cái nào cũng có. Ngươi còn nhớ ta đã nói gì không? Chỉ cần ngươi đeo nó, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
Ta cười yếu ớt, rồi cũng không kìm được mà rơi nước mắt.