Chương 27
27.
Sau khi đăng cơ không lâ, Bùi Chiêu nhanh chóng hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng lại vụ án mưu phản của Trấn Nam Vương năm xưa, trả lại sự trong sạch cho các quan viên bị oan, trong đó có gia tộc họ Nhan chúng ta.
Một năm sau, triều đình theo manh mối tìm được người còn sống duy nhất của nhà họ Nhan, ẩn danh dưới cái tên Trường Sinh tại một thị trấn nhỏ hẻo lánh — chính là Nhan Thầm.
Sự xuất hiện của ta đã khiến triều đình được một phen chấn động, nhưng đúng như Bùi Chiêu đã dự liệu, chứng cứ rõ ràng như núi, cho dù có kẻ nghi ngờ cũng không thể phản bác được.
Điều khiến tất cả kinh ngạc hơn là ta đã từ chối chức quan mà triều đình định trao tặng để bù đắp, tự nguyện trở thành một dân thường.
Dù sao thì ta đã hoàn thành tất cả tâm nguyện — trả lại danh dự cho gia tộc, và còn được làm lại chính mình, Nhan Thầm, một cách đường hoàng.
Còn những thứ khác như quyền lực và danh vọng, với ta chỉ là mây bay thoảng qua.
Bùi Chiêu tuy rằng khó hiểu, nhưng y vẫn tôn trọng quyết định của ta.
Ta sống trong căn nhà y chuẩn bị bên ngoài cung, nơi có đường hầm bí mật dẫn vào hoàng cung.
Y thỉnh thoảng lại lẻn ra ngoài để cùng ta dùng bữa, còn ta cũng thường lén vào cung trò chuyện thâu đêm với y.
Y đã thực hiện lời hứa của mình, khi có thời gian rảnh thì đều đưa ta đi săn b/ắn, cưỡi ngựa.
Dưới sự chỉ dẫn của y, kỹ năng cưỡi ngựa của ta đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí đã đủ để sánh vai cùng y trên những cánh đồng mênh mông.
Trong một đêm s/ay rư/ợu, bầu không khí trở nên thật hài hòa, mối qu/an h/ệ của ta và y cuối cùng cũng tiến thêm một bước sâu sắc.
Lần đầu tiên, ta không còn cảm thấy s/ỉ nh/ục và tủi hổ, mà là niềm vui say đắm và tràn đầy.
Y đã chữa lành cho ta.
Y vẫn thường xuyên tặng ta những chiếc khóa trường mệnh, và ta hân hoan đón nhận, mỗi ngày đổi một cái.
Trường mệnh, cuối cùng, với ta đã không còn là một lời nguyền nữa.
[HOÀN TOÀN VĂN]