Chương 4
4.
Đúng vậy, ta không phải là nhạc sư Nhạn Trầm của Khải Đô.
Tên thật của ta là Nhan Thầm, con trai của Nhan Hồi, Binh Bộ Thượng Thư trước đây.
Mười năm trước, phụ thân ta bị gian thần vu cáo tham gia vào âm mưu phản lo/ạn của Trấn Nam Vương, cả gia tộc Nhan thị chúng ta bị xử ch/ém đầu toàn tộc.
Vào đêm trước khi ra pháp trường, may mắn nhờ sự bảo vệ của người bạn chí cốt của phụ thân ta—cữu cữu của Bùi Chiêu, ta mới giữ được mạng sống.
Ông ấy đã mạo hiểm thay ta bằng một tử tù có vẻ ngoài giống ta, bảo toàn huyết mạch duy nhất của nhà họ Nhan chúng ta.
Trước khi rời nhà tù, phụ thân nắm lấy tay ta dặn dò không ngừng, bảo ta nhất định phải tìm cơ hội sửa lại án sai cho cả gia tộc Nhan thị, nếu không ông không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đã ch*t nữa.
Vì ta giỏi về âm nhạc, cữu cữu của Bùi Chiêu đã nuôi dưỡng ta trong phủ với thân phận là một nhạc sư.
Ông ấy đã dạy dỗ ta tận tình, giúp ta am hiểu chính trị, sử sách và học vấn.
Khi đó Bùi Chiêu thường đến nhà cữu cữu chơi, vì vậy ta đã kết bạn với y.
Chúng ta có tính cách tương tự, chí hướng tương đồng, và trong quá trình tiếp xúc hàng ngày, chúng ta đã xây dựng tình bạn quý báu của các thiếu niên.
Ta cứ tưởng rằng ta có thể ở bên họ mãi mãi, nhưng vào năm mười bảy tuổi, khi ta đang đ/á/nh đàn trong phủ, bị Khải Vương đến đây vi hành chọn trúng và bị ép phải vào cung.
Dù ta không muốn chút nào, nhưng nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này để lật lại bản án cho nhà họ Nhan, ta đã cắn răng chịu đựng mọi nh/ục nh/ã.
Sau đó, dù ta đã tìm vô số cơ hội để tiết lộ những điểm nghi ngờ về vụ án phản lo/ạn năm xưa với Khải Vương, nhưng lão ta lại ng/u ngốc không chịu nổi, không có chút ý gì là muốn điều tra thêm.
Ta nhận ra trong mắt lão ta, đó chỉ là vài trăm mạng người, lão ta hoàn toàn không quan tâm!
Ta cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng và đã bộc lộ ý định t/ự v*n trong thư gửi cho Bùi Chiêu.