Chương 13
13.
Tối hôm đó, tôi không leo lên giường Hoắc Nham nữa.
Anh đã có thanh mai trúc mã rồi, nếu còn tiếp tục leo lên giường anh, tôi sợ mình sẽ trở nên thật rẻ mạt.
Nhưng không ngờ Hoắc Nham lại đến phòng tôi.
Anh dường như muốn nói gì đó với tôi, nhưng lúc này tôi chẳng muốn nghe gì cả, càng không muốn gặp anh, nên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cứ giả vờ như vậy cho đến tận sáng hôm sau.
Sáng sớm tôi tỉnh dậy thì phát hiện Hoắc Nham đã đi làm rồi.
Được lắm, bây giờ đến đi làm cũng không thèm đưa tôi theo nữa, chẳng lẽ là đưa cô thanh mai trúc mã kia đi cùng rồi?
Xem ra tôi không thích hợp ở lại đây nữa.
Tôi trở về phòng, khi xuống lầu lần nữa, trên tay còn xách thêm một chiếc vali.
"Cậu chủ Lâm, cậu đây là...?"
Quản gia nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, vội vàng đến hỏi.
"Tôi muốn về nhà."
Tôi thản nhiên nói một câu, rồi kéo vali đi ra ngoài.
Quản gia nghe vậy thì mặt mày tái mét.
"Sao lại muốn về nhà? Cậu đã nói với cậu chủ chưa?"
"Tôi vốn dĩ không phải người nhà họ Hoắc, đây cũng không phải nhà của tôi, về nhà mình cần gì lý do? Về nhà mình càng không liên quan gì đến Hoắc Nham."
Nói xong, tôi không để ý đến quản gia nữa, bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Vừa ra khỏi biệt thự, tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe tôi đã đặt trước đến đón tôi.
Hơn một tiếng sau, tài xế đưa tôi đến sân bay.
Dù tôi nói là muốn về nhà, nhưng thực ra tôi không có ý định về. Bố mẹ luôn hy vọng tôi ở bên cạnh Hoắc Nham, tôi cứ thế này mà về, chắc chắn họ sẽ lo lắng.
Trước khi nghĩ ra cách nói với họ, tôi quyết định đến thành phố khác ở một thời gian.
Cũng may bây giờ sức khỏe tôi đã tốt hơn, có chạy nhảy lung tung cũng chỉ hơi thở gấp một chút, không có gì khó chịu.
Tôi m/ua vé máy bay đến thành phố lân cận.
Cũng may bây giờ là mùa thấp điểm, nếu không trong tình huống gấp gáp thế này, chắc cũng khó mà m/ua được vé.
Làm xong thủ tục lên máy bay, tôi chuẩn bị qua cửa an ninh.
Nhưng không ngờ rằng, Hoắc Nham lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
"Tại sao lại bỏ đi?"
Hoắc Nham nắm lấy tay tôi hỏi.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, lại nhớ đến nụ cười anh dành cho Hà Thanh Thanh, lửa gi/ận trong lòng tôi bùng lên.
Tôi không nhịn được mà hét lớn vào mặt anh: "Bởi vì kỹ thuật của anh quá kém, ông đây không hầu hạ nữa!"
Nói xong, đúng lúc đến lượt tôi kiểm tra an ninh, tôi lập tức chạy qua.
Từ đầu đến cuối không dám nhìn Hoắc Nham thêm một lần nào nữa.