Chương 3

3. Đầu gối tôi đ/ập mạnh xuống sàn, cơn đ/au lan ra khắp người. Mắt tôi lập tức đỏ hoe. "Đau..." Tôi thề là tôi muốn khóc. Lớn đến chừng này rồi chưa bao giờ tôi thấy đ/au như vậy. Phải biết rằng từ nhỏ tôi đã ốm yếu, người nhà vì lo cho sức khỏe của tôi mà nâng niu tôi như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chẳng ai nỡ để tôi bị đ/au. Vậy mà vừa gặp mặt Hoắc Nham lần đầu, anh đã làm chuyện như thế này với tôi. Tôi nhìn Hoắc Nham, ánh mắt đầy oán trách. "Bố mẹ em không bảo anh b/ắt n/ạt em!" Tôi tức gi/ận lên án. Sắc mặt Hoắc Nham hơi khựng lại, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Tự chuốc lấy." Nói xong, anh xoay người đi lên lầu, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi ngẩn người ra vì hành động này của anh. Chẳng phải lẽ ra anh nên đỡ tôi dậy rồi dỗ dành tôi vài câu sao? Tên Hoắc Nham này có phải quá m/áu lạnh vô tình rồi không? Nếu không phải trước đó tôi đã lao vào anh và cảm nhận được cơ thể mình dễ chịu hơn, tôi thật sự sẽ nghi ngờ liệu việc anh có thể làm cho cơ thể tôi khỏe hơn là giả rồi. Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Hoắc Nham thật sự có thể làm cơ thể tôi khá lên, nhưng anh thật sự quá x/ấu tính, nếu sau này anh ta cứ tiếp tục b/ắt n/ạt tôi thì sao? Tôi bắt đầu có hơi chùn bước, lấy điện thoại ra định gọi cho bố mẹ bảo họ đến đón tôi về nhà. Nhưng vừa định gọi thì nhận được tin nhắn WeChat của mẹ. Mẹ hỏi tôi đã đến nhà họ Hoắc chưa, dặn tôi phải bám lấy Hoắc Nham, tốt nhất là không rời nửa bước. Tôi hít hít mũi, cố gắng kìm nén nước mắt sắp rơi. Sao tôi có thể quên mất cái giá mà bố mẹ đã phải trả để đưa tôi đến bên cạnh Hoắc Nham chứ. Về nhà cái gì chứ, thôi thì tôi cứ ngoan ngoãn ở lại đây vậy. Hơn nữa, đây cũng là để c/ứu mạng sống của tôi. Nghĩ đến việc có thể sống sót, chút b/ắt n/ạt này của Hoắc Nham dường như cũng chẳng là gì. "Cậu chủ Lâm, để tôi đỡ cậu dậy nhé?" Người giúp việc bên cạnh có lẽ thấy tôi mãi không chịu đứng dậy, nên mới đến hỏi han. Tôi cảm ơn ý tốt của anh ấy rồi tự mình đứng lên. Vừa đứng dậy, tôi lập tức lên lầu. Lúc trước khi dẫn tôi lên lầu, người giúp việc đã nói với tôi phòng ngủ và phòng làm việc của Hoắc Nham ở đâu. Lúc nói, anh ấy còn khéo léo nhắc nhở tôi đừng đến làm phiền. Nhưng rất tiếc, tôi nhất định phải làm phiền rồi. Tôi đến phòng ngủ của Hoắc Nham trước nhưng không thấy anh đâu, nên lại đến phòng làm việc của anh. Đứng trước cửa phòng làm việc, tôi lịch sự gõ cửa hai tiếng, không đợi trả lời đã mở cửa bước vào. Vừa bước vào phòng làm việc, tôi đã bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như d/ao của Hoắc Nham. Da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên. Ánh mắt đ/áng s/ợ như vậy là của con người sao?