Chương 6

6. Tỉnh dậy lần nữa, tôi cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn. Cảm giác ngạt thở này quá khó chịu, tôi không nhịn được mà rên rỉ đ/au đớn. "Tỉnh rồi?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ bên cạnh. Tôi theo bản năng nhìn sang. Vừa nhìn thấy Hoắc Nham, cơ thể tôi gần như theo phản xạ muốn ngồi dậy nhào về phía anh. Tuy nhiên, vừa định đứng dậy, tôi lập tức phát hiện cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào, chỉ vừa cử động được một chút đã lại ngã xuống. "Cựa quậy cái gì?" "Anh lại gần đây một chút đi." Tôi tha thiết nhìn Hoắc Nham, lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà nghe anh nói, chỉ muốn nhào tới ôm anh. Hoắc Nham nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn bước đến bên giường. Anh vừa đứng yên, tôi liền nắm lấy tay anh, còn muốn mượn sức của anh để ngồi dậy. "Bị bệ/nh thì nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đừng có quậy phá nữa." Anh lạnh lùng nói một câu, rồi rút tay ra khỏi tay tôi. Vừa thấy chút hơi ấm trên tay biến mất, tôi sốt ruột đến mức mắt đỏ hoe. "Anh đừng đi mà, cho em ôm một cái đi." Vì không thoải mái, người không có sức, nên lời nói ra cũng trở nên mềm yếu. Ánh mắt Hoắc Nham dừng trên mặt tôi một chút, đôi mắt lạnh lùng dường như thoáng qua một tia d/ao động kỳ lạ. Một lát sau, anh ngồi xuống bên giường. Thấy dáng vẻ này của anh, tôi lập tức vui mừng, vội vàng đưa tay ra kéo lấy anh. Vì không có sức, tôi không thể ngồi dậy để ôm anh nên lại năn nỉ anh cúi người xuống. Sắc mặt Hoắc Nham không được tốt lắm, nhưng vẫn cúi người xuống. Ôm được Hoắc Nham, cơ thể lạnh lẽo của tôi dần dần ấm lên, sức lực cũng dần dần hồi phục. Tình huống thần kỳ này khiến tôi không khỏi gi/ật mình kinh ngạc. Hoắc Nham đối với tôi mà nói, quả thực là một liều th/uốc tiên. "Sau này không được ra ngoài gió lạnh nữa, cơ thể mình thế nào mà cậu không biết sao?" Bị tôi ôm một lúc, Hoắc Nham im lặng lên tiếng. Giọng điệu của anh nghe vẫn lạnh lùng, nhưng không còn cảm giác đ/áng s/ợ như trước nữa. "Em cũng không muốn ra ngoài gió lạnh đâu, nhưng em vừa xuống đã thấy anh không có ở nhà, em không biết anh đi đâu, còn sợ anh tối nay không về." Nói đến đây, tôi lại thấy tủi thân. "Cậu..." Hoắc Nham dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi. Không biết có phải do lòng ng/ực Hoắc Nham quá thoải mái hay không, tôi vừa mới tỉnh dậy lại ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ, tôi cảm thấy có thứ gì đó sắp rời đi, vội vàng đưa tay ra ôm ch/ặt lấy. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong lòng Hoắc Nham. Vậy là tối qua tôi đã ngủ với Hoắc Nham? Liếc nhìn Hoắc Nham vẫn còn đang ngủ, tôi lặng lẽ ngồi dậy, phát hiện ra cả người mình đã tràn đầy sức sống. Bình thường tôi luôn cảm thấy người mềm nhũn, chẳng có chút sức lực nào. Cho dù hôm qua khi ôm Hoắc Nham, tôi có cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng so với cảm giác tràn đầy năng lượng hiện tại thì hoàn toàn khác biệt. Thì ra, ngủ với Hoắc Nham lại có hiệu quả tốt như vậy. Tôi nhìn chằm chằm Hoắc Nham, cười như con chuột tr/ộm được mỡ. Đúng lúc này, Hoắc Nham đột nhiên mở mắt ra. Thấy anh tỉnh dậy, tôi lập tức nhào vào lòng anh, vui mừng khôn xiết. "Anh dậy rồi à? Hôm nay mấy giờ đi làm? Đi làm nhớ đưa em theo nhé." Đã quyết tâm bám sát Hoắc Nham không rời, nên tôi đướng nhiên là không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Trái ngược với sự vui vẻ của tôi, tâm trạng Hoắc Nham lại không được tốt cho lắm. Cả người anh tỏa ra khí lạnh khiến người khác không dám đến gần, sắc mặt cũng âm trầm. "Sao anh không nói gì vậy?" Tôi đẩy đẩy ng/ực anh. Hoắc Nham nhìn tôi thật sâu, rồi trực tiếp đứng dậy rời đi. Tôi thấy khó hiểu với thái độ này của anh. Sáng sớm ra đã làm sao thế? Chẳng lẽ anh muốn bỏ tôi lại rồi lén lút bỏ đi? "Này Hoắc Nham, đợi em với!"