Chương 12

Vị Kiến Thanh Sơn Viễn
Cập nhật:
12. Khi Cố Quân Hàn đưa tôi về trường, dọc đường cả hai không nói chuyện. Rõ ràng là tâm trạng của cậu ấy không phải rất tốt. "Tôi xin lỗi, không thể đưa cậu về tận ký túc xá." Đến cổng trường, cậu ấy tháo mũ bảo hiểm, có chút áy náy nhìn tôi. Tôi lắc đầu bảo không sao: "Cậu có thể ở cùng tôi trong ngày sinh nhật là tôi đã rất vui rồi." Nghe tôi nói thế, ánh mắt của Cố Quân Hàn cũng sáng lên, cậu ấy trông rất vui. Cậu ất cúi xuống lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đưa cho tôi: "Suýt nữa đã quên mất, đây là quà sinh nhật của cậu." Mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ rất đẹp. Logo của đồng hồ là một dòng chữ tiếng Anh với kiểu chữ hoa mỹ. Tôi có chút ngạc nhiên. Nếu tôi không nhớ nhầm, đây cũng là tên của một xưởng đồng hồ tư nhân từ Thụy Sĩ. Mỗi chiếc đồng hồ của hãng bọn họ đều có giá hàng trăm nghìn tệ. Chắc chắn gia cảnh không giàu có của Cố Quân Hàn không thể m/ua nổi. Vừa đóng nắp hộp lại, tôi vừa cảm khái ở trong lòng, hóa ra những thương hiệu đồng hồ cao cấp ít người biết tới, hiện tại cũng đã có hàng nhái rồi. Nhưng nhìn vẻ chân thành của Cố Quân Hàn, tôi không nói những lời này cho cậu ấy biết. Rốt cuộc, cậu ấy chắc chắn không biết thương hiệu này, m/ua hàng nhái cũng chẳng phải cố ý. Thế nên tôi chỉ mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu, tôi rất thích." Nghe tôi nói thế, Cố Quân Hàn khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Cậu thích là được rồi, vậy tôi đi trước đây." Cậu ấy vẫy tay chào, mỉm cười hứa hẹn: "Tôi sẽ sớm quay lại."