Chương 17
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Cố Quân Hàn.
Tôi đáng x/ấu hổ mềm lòng thêm lần nữa.
Để mặc cậu ấy kéo tôi ra khỏi ghế sofa vào một căn phòng.
Cậu ấy để tôi ngồi trên sofa, rồi quỳ gối nửa quỳ trước mặt tôi, chân thành giải thích:
“Tôi không cố ý lừa dối cậu. Chỉ là lúc đó tiếp cận cậu quá khó, tôi nhận ra chỉ có thể giả vờ là sinh viên nghèo, cậu mới nhìn tôi nhiều hơn một chút.”
“Cậu mới bằng lòng quan tâm tôi, gần gũi với tôi.”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Cái lý do này của cậu, sẽ không dùng để nói với những cố chủ khác đi?”
“Chắc chắn không!” Cố Quân Hàn trở nên nóng nảy: “Từ đầu đến cuối tôi chỉ có một cố chủ duy nhất là cậu.”
“Vậy thì tốt, cậu hãy nói rõ đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy: “Cô gái ôm cậu ở cửa quán cà phê hôm đó là ai?”
Cố Quân Hàn hơi ngây ra, rồi cười rộ lên.
Nụ cười trên mặt cậu ấy rõ ràng mang theo chút tinh nghịch:
“Cậu gh/en à?”
“Đó có phải là trọng điểm không!” Mặt tôi nóng bừng, tôi mạnh tay vỗ xuống đệm sofa: “Bây giờ là tôi đang hỏi cậu!”
Cố Quân Hàn mở miệng: “Em ấy là em gái tôi. Mấy ngày trước vừa mới đào hôn.”
“Tôi trở về nhà lần này để giải quyết chuyện em ấy đào hôn.”
Cậu ấy ngẩng đầu lên, đáng thương tiến lại gần: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Tiểu Du, cậu phải tin tôi.”
Quên đi.
Ít nhất cậu ấy đã nói sự thật.
Hiểu lầm được giải quyết, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng chân tôi bỗng mềm nhũn, tôi lại ngã xuống ghế sofa.
Tôi bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tôi vô thức kéo cổ áo.
“Nóng quá.”
Tôi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cảm giác này rất không thích hợp.
Nhớ lại đây là tiểu thuyết PO, trước mặt tôi là một nhân vật phản diện đi/ên cuồ/ng.
Tôi quay sang hỏi Cố Quân Hàn: “Cậu cho tôi uống th/uốc kí/ch th/ích phải không?”
Cố Quân Hàn ngạc nhiên, vẻ mặt hoảng lo/ạn lại tội nghiệp.
Cậu ấy vội vàng lắc đầu: “Không phải... tôi không dám.”
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu: “Ch*t ti/ệt, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhớ lại biểu cảm thích thú của mấy người mẫu khi rót rư/ợu cho tôi, giờ rốt cuộc tôi mới chợt nhận ra không đúng -
Trong rư/ợu chắc chắn có gì đó.
Tôi loạng choạng đứng dậy, muốn ra ngoài tìm th/uốc.
Nhưng bị Cố Quân Hàn ôm ch/ặt.
Khoảnh khắc cậu ấy ôm tôi, trong đầu tôi chỉ có một cảm giác - muốn.
Tôi dùng lý trí còn sót lại, nghiến răng ra lệnh cho cậu ấy: “Buông ra.”
Cố Quân Hàn cố chấp không nhúc nhích.
Tôi nghe thấy giọng cậu ấy bên tai, rất kiên định, lại rất chân thành:
“Tiểu Du, nếu cậu không thoải mái, tôi có thể làm th/uốc giải cho cậu.”
“Tôi yêu cậu.”
Trong nháy mắt.
Lý trí trong đầu tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi xoay người, hung hăng cắn lên môi cậu ấy.
Vì tác dụng của th/uốc.
Một đêm này tôi không có ký ức hoàn chỉnh.
Chỉ nhớ được những mảnh ghép rời rạc.
Làn da tôi ửng hồng, vô thức cọ vào bàn tay của người đàn ông, thút thít nói khó chịu.
Trong mắt Cố Quân Hàn cuồn cuộn sắc dục u tối.
Cậu ấy thở dài một tiếng: “Tiểu Du... Cậu đừng khóc nữa. Cậu càng khóc, tôi càng không chịu nổi.”
Ngay sau đó là cảm giác chìm nổi vô tận.