Chương 3

Vị Kiến Thanh Sơn Viễn
Cập nhật:
- Tuyệt, không tốn sức cũng ki/ếm được ba trăm rồi. Trong lúc tôi hí hửng bước tới gần Cố Quân Hàn, chuẩn bị ôm ch/ặt cậu ấy. Một tiếng động cơ gầm rú bỗng vang lên từ phía sau. Ngay sau đó là một giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Cố Quân Hàn? Cậu làm gì ở đây?” “Người đối diện cậu là ai… Hai người sao đứng gần nhau thế?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, toàn thân tôi cứng đờ. Đầu óc trống rỗng. Ch*t ti/ệt, sao lại gặp phải Lý Khải. Hắn là phú nhị đại kiêu ngạo nhất lớp tôi, cả ngày ăn chơi trác táng, vô cùng khó ưa. Nếu hắn biết chuyện giữa tôi và Cố Quân Hàn, với cái tính ấy của hắn, đoán chừng chưa đến nửa ngày, cả trường đều biết. Cố Quân Hàn tinh ý nhận ra nét mặt không thích hợp của tôi. Cậu ấy không tiếng động cười an ủi tôi. Sau đó rất bình tĩnh đáp lại Lý Khải: “Đang trò chuyện cùng bạn thôi. Có côn trùng bay vào mắt cậu ấy, tôi giúp cậu ấy thổi đi.” “Ồ, ra vậy. Nhưng mà… hai người trò chuyện trong rừng?” Lý Khải cười lớn: “Ai không biết còn tưởng hai thằng đàn ông yêu nhau đấy.” Tôi nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cũng may Lý Khải không hỏi thêm. “Này, tối nay đừng quên đi uống rư/ợu nhé.” Hắn vẫy tay chào Cố Quân Hàn rồi lái xe đi thẳng. Nguy cơ cuối cùng cũng qua, tôi vừa thở phào một hơi, nhưng rồi lại thấy có gì đó không đúng. Tôi nhìn chằm chằm Cố Quân Hàn, cau mày hỏi: “Cậu với Lý Khải thân nhau lắm à?” Vẻ mặt Cố Quân Hàn bỗng ngẩn ra. Thấy cậu ấy như vậy, tôi càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. Thế là tôi thử thăm dò hỏi: “Có phải hắn trả tiền cho cậu, bảo cậu làm tuỳ tùng cho hắn không?” Sau đó tôi thấy nét mặt Cố Quân Hàn trở nên kỳ lạ. Cậu ấy định nói gì đó, dường như là muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích thế nào. Tôi càng tin chắc. Nhất định tôi đã đoán đúng rồi.