Chương 1358 Cô gái này thật sự là quá tốt bụng.

 

Ánh mắt Vu Kiệt sắc như dao, nhìn chòng chọc vào Yamaguchi Harayo. "Mày có thể thử xem, xem tay mày cụt nhanh hơn hay là tốc độ của mày nhanh hơn”. Tay của Yamaguchi Harayo đột nhiên khựng lại, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi. Hắn ta hét lên: "Tao là Yamaguchi Harayo, tao là cậu chủ của tổ chức Yamaguchi, là nhân trung chi long đấy!" "Nếu mày dám động vào tao thì phải gánh chịu hậu quả!" Mặt Vu Kiệt vô cảm nhìn Yamaguchi Harayo, nói: "Vậy tao…sẽ chờ xem hậu quả là gì”. Dứt lời. Bóng dáng anh đột nhiên biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại một đường vân giống như mạng nhện. Vu Kiệt như một viên đạn, lại trực tiếp lao về phía Yamaguchi Harayo. "Bụp!" Anh tung một cú đấm vào mặt Harayo Yamaguchi, trúng giữa sống mũi. Đầu của Yamaguchi Harayo đập mạnh vào tường. Giờ phút này, não của hắn ta như bị người khác móc ra, trống rỗng. Hắn ta mơ hồ nhìn hình ảnh trước mặt, có chút choáng váng. Vu Kiệt lập tức vươn tay đỡ lấy cánh tay của Tần Hiểu Lam. "Không sao rồi”. Tần Hiểu Lam đau đến nỗi không nói nên lời, nhưng lại nhìn Vu Kiệt đầy cảm kích. Lúc này, Vu Kiệt cũng dựa vào cánh tay đang đỡ lấy Tần Hiểu Lam, dùng khí kình thâm nhập, kiểm tra vết thương của cô ta. Vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, có điều cũng không quá nghiêm trọng. Nguyên nhân chính là do cổ họng bị tắc khí khiến cô ta cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nôn ra máu, không thể nói chuyện được. Vu Kiệt vươn tay vỗ vỗ lên lưng Tần Hiểu Lam. "Phụt! Khụ khụ khụ!" Tần Hiểu Lam lại nôn ra một ngụm máu, có điều lại thêm vài tiếng ho khan. Cô ta có thể nói chuyện được rồi. Lúc này, Dương Cẩm Tú cũng đã chạy đến. Cô đỡ Tần Hiểu Lam nói: "Chị Hiểu Lam, chị ngồi lên ghế nghỉ ngơi chút đi ạ!" Sau đó, Tần Hiểu Lam ngồi xuống, nói: "Cậu chủ, thân phận của người này không tầm thường, chúng ta nên đi thôi”. Lông mày của Vu Kiệt khẽ nhíu lại, nói: "Tôi biết, hắn nói, hắn là cậu chủ của tổ chức Yamaguchi, có điều ...” "Người, cuối cùng cũng phải xin lỗi những chuyện mình đã làm thôi”. Tần Hiểu Lam nhất thời sửng sốt, cô ta biết Vu Kiệt nhất định sẽ ra tay. Cũng không biết Yamaguchi Harayo sẽ có kết cục như thế nào. Dương Cẩm Tú lau nước mắt, ngồi xổm xuống nhìn Tần Hiểu Lam. "Chị Hiểu Lam, cảm ơn chị, nếu không có chị, e là em cũng gặp phải thủ đoạn hiểm độc”. "Tại em khiến chị bị liên lụy, thành ra thế này, thực sự xin lỗi chị!" Cô ôm lấy Tần Hiểu Lam, nước mắt lưng tròng, cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn tuôn trào. Tần Hiểu Lam giống như một người chị cả, đứng trước mặt bảo vệ che chở cô. "Đừng cảm thấy có lỗi, hai người là khách quý của tập đoàn Long Viêm, đây là trách nhiệm của tôi”. Tần Hiểu Lam an ủi, trong mắt tràn đầy thương tâm. Cô gái này thật sự là quá tốt bụng. Vu Kiệt thấy cảnh này, không hỏi cũng đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh siết chặt nắm đấm, chậm rãi quay người lại, nhìn xuống Yamaguchi Harayo trên mặt đất. Yamaguchi Harayo nằm trên mặt đất một lúc lâu, lúc này mới sực tỉnh lại.