Chương 507: Vừa đánh trống vừa la làng

Vương Nhất Dạ
Nguồn: tamlinh247.org
Nghe vậy, mọi người cũng trút được gánh nặng. Dù sao họ cũng không muốn làm căng đến cùng, người quản lý của sàn đấu cũng đã ở đây, cho nên ai cũng ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận đề nghị này. Hoàng Liễu nghe thấy vậy thì vội vã kêu lên một tiếng "anh họ" nhưng lập tức bị Vương Hào lườm lại bằng ánh mắt hung hãn, khiến hắn sợ hãi không dám nói thêm câu nào. Vương Hào lúc này nhìn sang tôi, nói: "Có điều, 5 triệu tiền của cậu Nhĩ Hải đây, chúng tôi không thể hoàn trả lại". Vương Hào đưa mắt nhìn sàn đấu như một đống đổ nát sau trận ẩu đả, đáp: "Nghe nói, cậu là người kích động mọi người làm loạn, còn nói tất cả mọi trách nhiệm sẽ do cậu gánh vác? Nếu đã như vậy, chúng tôi có mấy tuyển thủ, bảo vệ sàn đấu bị thương, sàn đấu của chúng tôi cũng thiệt hại nghiêm trọng, cậu nên chịu trách nhiệm bồi thường mới phải chứ? Chi phí chữa trị cho các tuyển thủ, phí tổn thất tinh thần, phí tổn do không thể vận hành bình thường, phí sửa chữa lại sàn đấu tốn không ít tiền. Cho nên, cứ coi như 5 triệu của cậu là tiền bồi thường đi".