Chương 510: Thua rồi sao?

Vương Nhất Dạ
Nguồn: tamlinh247.org
Tôi cố ghìm xuống sự bối rối trong lòng, buộc bản thân phải tỉnh táo lên. Khi thấy động tác của ông cụ Chu bắt đầu chậm lại, tôi biết cơ hội của mình đến rồi. Lúc này, chân tôi đã có một nửa là đặt ở mép sân đấu rồi. Chỉ cần tôi lùi thêm một bước, thứ chờ đợi tôi chính là thua cuộc, là cái chết! Tôi phải làm gì đó mới được. Bởi vì Bát Cực Quyền là quyền pháp nội gia, vậy nên thực ra rất tốn sức. Mà ông cụ Chu đã giằng co với tôi tới nửa giờ. Đến người có thể chất mạnh như tôi còn sắp không chịu nổi. Ông ta lớn tuổi hơn tôi, cứ cho là thực lực mạnh đi nữa, thì trong trận chiến kéo dài rõ ràng vẫn bị thiệt hơn tôi. Vậy nên động tác của ông ta mới chậm lại. Tôi nín thở, dùng một tư thế kỳ dị, khiến bản thân tổn hại mà bật lên ngay giữa không trung. Tôi rút con dao nhỏ trong tay áo ra, điên cuồng lao về phía ông cụ Chu.