Chương 516: Thân thế đau khổ, tình yêu hèn mọn

Vương Nhất Dạ
Nguồn: tamlinh247.org
Sau khi bố mẹ chết, Tiểu Thúy được một người họ hàng xa bên nội đưa đi, người họ hàng xa đó trước mặt hàng xóm láng giềng thì đối xử với em ấy rất tốt, mua cho em ấy quần áo mới, tắm rửa chải tóc, khiến chính em ấy cũng có cảm giác mình thực sự đang được đối đãi một cách dịu dàng ấm áp. Ai biết được ngay cái lúc em ấy được đưa về, chỗ tiền mẹ em ấy để lại đã bị cướp đi hết, rồi là bị đánh, làm việc, sống cuộc sống thấp thỏm lo sợ. Em ấy từng định bỏ trốn, nhưng rồi lại bị bắt lại, lại bị đánh. Mãi cho đến năm em ấy 14 tuổi, người họ hàng xa đó đã cưỡиɠ ɧϊếp em, rồi ngày hôm sau bán em cho người ta. Tiểu Thúy nói em ấy bị bán đến một tiệm làm tóc nhỏ, nói là tiệm làm tóc, thực chất là một ổ mại dâʍ, em ấy cũng từng bỏ trốn, từng đấu tranh, thậm chí để có được tự do còn cố ý dụ dỗ lưu manh, để bọn chúng đưa em ấy đi, nhưng lần nào cũng thất bại, rồi bỗng một ngày em ấy không muốn đấu tranh nữa, em ấy thỏa hiệp rồi, cũng tuyệt vọng rồi. Sau này vì nhan sắc của em ấy kha khá, nên lọt vào mắt xanh của chị Hoa, chị Hoa đưa em ấy đến Nhân Gian Phú Quý Hoa, mặc dù là gái bán hoa, nhưng chị Hoa đã cho em ấy sự ấm áp và cảm thông, cho nên bất luận trong mắt người khác, chị Hoa có dơ bẩn thế nào, thì trong mắt em ấy chị Hoa vẫn là một người mẹ tốt. Nghe xong câu chuyện của Tiểu Thúy, thật lòng mà nói tôi đúng là có chút rung động, cũng rất thương xót em ấy, không tưởng tượng nổi, một người con gái mười tám tuổi, phải mạnh mẽ đến đâu mới có thể chịu đựng được những năm tháng tàn nhẫn đó, em ấy không bị ép đến phát điên, tâm hồn em ấy cũng không bị nhuốm bẩn, mà ngược lại em ấy lại là kiểu người bạn cho tôi một quả táo, tôi sẽ thành kẻ ngốc cảm kích bạn cả đời, trong ánh mắt của em ấy luôn hiện lên vẻ đơn thuần. Tôi nghĩ đến đứa em gái Trần Vi của tôi, nghĩ nếu như con bé còn sống, thì giờ cũng trạc tuổi Tiểu Thúy, có lẽ so với những đứa trẻ khác, Vi Vi rất khổ, những so với Tiểu Thúy, con bé vẫn còn hạnh phúc chán.