Chương 549: Cướp đi hạnh phúc thuộc về tôi.

Vương Nhất Dạ
Nguồn: tamlinh247.org
Tôi đương nhiên biết Sơn Bào vô cùng có linh tính, sợ là nó thật sự sẽ gây ra chuyện, vậy nên tôi cũng cẩn thận hơn. Tôi nhảy qua cửa sổ ra ngoài, nhanh chóng tiến vào khu nuôi chó. Khi nhân viên mở cửa cho tôi, cả đám chó đều cáu kỉnh, nhìn tôi đầy thù địch, dường như còn chuẩn bị tru lên. Vậy nhưng khi trông thấy Sơn Bào chạy tới, thân mật cọ lên người tôi, những con chó kia đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không còn gầm gừ nữa, cả đám nằm xuống như thường. Đưa tay xoa đầu Sơn Bào, tâm trạng vốn lộn xộn của tôi bỗng trở nên bình tĩnh vô cùng. Tôi đưa nó tới một góc khuất để trốn. Đúng lúc này, một chiếc xe kiểu cổ điển chậm rãi tiễn vào biệt thự, cuối cùng thì dừng lại trước sảnh lớn. Tôi lập tức trông thấy một người trẻ tuổi nhảy xuống xe. Khi trông thấy hắn, nỗi hận trong lòng tôi chợt dâng lên ngút trời. Bởi vì hắn không phải ai khác, mà chính là Trần Danh giả, kẻ nằm mơ tôi cũng muốn gϊếŧ chết. Trông Trần Danh giả vui vẻ đắc ý, trên mặt treo nụ cười ngoan ngoãn kính cẩn. Nếu không phải tận mắt trông thấy, tôi còn không tin nổi đây là hắn. Hắn mở cửa xe, cung kính đưa một tay ra, đỡ một ông cụ xuống xe. Ông cụ ấy có mái tóc bạc trắng, nhưng lưng vẫn còn thẳng. Trên gương mặt lớn tuổi, đôi mắt sáng ngời, rất có thần. Ông mặc chiếc áo gió, đi đôi giày da, trông đúng là một ông cụ khỏe mạnh đầy tinh thần. Toàn thân ông tỏa ra cảm giác nho nhã lại đầy nhiệt huyết, thật sự khiến người ta trông mà giật mình. Lúc này, cậu tôi đã đi ra đón ông ngoại và Trần Danh giả. Hắn chào hỏi cậu tôi một cách lễ phép, cậu cười híp mắt, mời cả hai vào nhà. Nhìn bọn họ “tam đại đồng đường, hòa thuận vui vẻ”, trong lòng tôi vô cùng phức tạp. Trần Danh giả, hắn đã cướp mất hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về tôi.