←
→
Dường như Bào Văn đã quyết tâm, cô ta lạnh lùng nói: “Ai nói không dễ? Chúng ta nhốt Tống Giai Âm trong nhà kho của một công viên. Ban đầu, thương lượng xong xuôi với Tống Giang Sơn, yêu cầu ông ta nộp thư từ chức, sau đó đến đón Tống Giai Âm. Khi ấy, chúng ta chỉ cần đặt đầy bom vào nhà kho. Anh bắn một phát súng vào đó như lần trước làm. Vậy còn sợ hai cha con họ không xuống địa ngục sao?”
Bào Văn nói xong thì cười khẩy, đôi mắt khát máu bừng lên ngọn lửa trả thù. Tim tôi đập như trống trận, vì cuối cùng tôi cũng hỏi được nơi nhốt Tống Giai Âm rồi. Lý do tại sao tôi nói nhiều lời bất lợi cho cô ấy, là vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bào Văn, để cô ta muốn gϊếŧ chết Tống Giai Âm, từ đây xác định được địa điểm giam giữ cô ấy. Về phần tại sao tôi chắc chắn rằng điều này thực hiện được, là bởi vì tôi quá hiểu lòng dạ đen tối của cô ta. Tôi biết nếu cô ta muốn gϊếŧ Tống Giai Âm, nhất định sẽ kêu tôi ra tay. Lý do rất đơn giản, cô ta muốn xem tôi tự tay gϊếŧ chết người con gái mình yêu, dù cho tôi không biết thân phận của cô ấy.
Tôi vỗ tay, gật đầu lia lịa: “Vợ thật sự thông minh. Nếu vậy thì chúng ta hành động thôi”.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nói vậy thôi, nhưng trong lòng căm hận nghĩ, tôi biết cô sẽ không ra tay ngay nên tôi mới cố ý nói vậy! Tiếp theo, đến lượt cậu tôi hành động rồi!