Đêm nay có kịch hay

Vương Nhất Dạ
Cập nhật:

Chương 585: Gặp lại Trương Nhất Sơn

Nơi đây khá là yên tĩnh và vắng vẻ, ngoài việc nó trông hơi nhàm chán và cô đơn, thì lại rất an toàn cho việc sống ẩn dật. Tôi đi theo chỉ dẫn của Tô Quảng Hạ, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, nói là nhà nhưng thực chất chỉ là một cái lán được dựng tạm, trông hơi lụp xụp, vậy mà Trương Nhất Sơn phải ở nơi này suốt quãng thời gian qua sao? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi lại thấy chua xót, cũng tại tôi mà ra, tại cái nhiệm vụ nằm vùng chết tiệt ấy, hại anh em của tôi ly tán, suýt chút nữa còn mang tội phản quốc, nguy hiểm đến tính mạng. Tôi cứ thế thất thần tiến lại gần cái lán đó, chợt nghe tiếng “rắc” dưới chân, là tôi không may đạp phải một cành cây khô. Bỗng, tôi cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang tới gần, giống như có một cặp mắt dõi theo tôi từ phía xa, chỉ trực chờ tôi sơ hở xe lao ra cắn xé tôi. Còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã cảm nhận được một cái họng sung lạnh ngắt đang dí sát vào gáy mình. Mẹ kiếp, sao tôi lại có thể phản ứng chậm đến thế? Hay là vì người kia quá nhanh quá nguy hiểm? Những tưởng thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ, nhưng không, tôi còn chưa kịp nói hết câu, người ấy đã lên tiếng: “Nhĩ Hải, là anh à? Là Nhĩ Hải phải không?”