Chương 587: Trần Giang Hà

Vương Nhất Dạ
Nguồn: tamlinh247.org
Tống Giai Âm áy náy nói: “Em xin lỗi, Trần Danh”. Giờ tôi chẳng còn thiết nghe hai từ ‘xin lỗi’ nữa, vì xin lỗi giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì cả. Tôi bảo Tống Giai Âm nói với ông Nhĩ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ông ta nữa. Nói rồi, tôi cúp máy, ngồi thụp xuống đất, thần trí như mất hết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Thế là tôi nhốt mình trong phòng, không muốn đi đâu, cũng chẳng muốn ăn gì, hình như Tam gia và Nặc Ngôn có đến tìm tôi, nhưng đầu óc tôi mơ hồ, hoàn toàn không nhớ được gì cả, gương mặt thất thần cứ nhìn trân trân vào một khoảng không trống rỗng, giống như tâm trạng tôi lúc này. Tôi không muốn gặp ai, cũng không biết phải đối diện với những người anh em đã lừa dối tôi như thế nào. Nghe cái tên Tiểu Tinh Thiên, tôi như bừng tỉnh giữa cơn mê sảng, vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, lau mặt mũi, chuẩn bị gặp mặt thiên thần nhỏ của tôi.