Chương 11
Toàn thân tôi lạnh toát.
Triệu Thiên Thân, không phải là ông ta đã ch*t rồi sao?
Người đàn ông vuốt ve cổ của tôi, da thịt hắn ta vô cùng mịn màng, có độ ấm áp đàn hồi của một người trẻ tuổi. Tôi lâm vào tuyệt vọng.
Người trước mắt tôi là Triệu Ý!
Người đàn ông ngắm nghía thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của tôi.
“Trường Sinh Kinh cũng không phải chỉ đơn giản là làm cơ thể phản lão hoàn đồng mà là chuyển dời linh h/ồn. Đương nhiên, cần phải là con cháu cùng chung huyết mạch mới được. Đứa cháu trai Triệu Ý này mới là liều th/uốc tốt nhất.”
Triệu Thiên Thân ch*t chỉ là màn kịch ve sầu thoát x/á/c.
Ông ta có thân x/á/c mới, toàn bộ tội lỗi đều đổ lên đầu cơ thể già nua trước đây.
Ông ta sẽ sống dưới thân phận của Triệu Ý, sống một cuộc sống mới!
Tôi phát đi/ên đẩy ông ta ra, ông ta không những không bận tâm mà con chu đáo nói cho tôi biết rằng toàn bộ cửa sổ ở đây đều đã bị bịt kín.
Bên ngoài mưa to tầm tã, con đường duy nhất nối liền với bên ngoài cũng đã bị đất đ/á sạt lở chặn lại.
“Nguyệt Nguyệt, không có mệnh lệnh của tôi thì sẽ không có ai vào đây cả.”
Tôi sờ soạng khắp nơi, té ngã thì bò dậy, loạng choạng khắp nơi trong bóng tối như một con ruồi không đầu.
“Tám nữ đã thành, mắt xích cuối cùng của Kinh Trường Sinh chính là cô.”
“Cô mang Mệnh phá quân, màng mắt của cô sẽ mang đến cuộc sống mới cho tôi.”
Tôi không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho ông ta bôi chu sa hôi tanh lên người tôi.
Răng tôi run cầm cập.
“Ông nhận nuôi chúng tôi chính là vì hôm nay sao?”
Người đàn ông vô cùng đắc ý:
“Đương nhiên, nếu không thì cô cho là tôi có thời gian quan tâm đến lũ trẻ ch*t ti/ệt các cô sao?”
“Cô có biết là để gom đủ các người mà tôi đã phải tốn bao tâm sức, ki/ếm biết bao th/ai phụ không?”
Hơi thở dồn dập của ông ta phả vào bên mặt của tôi:
“Nhìn thấy lũ trẻ các cô lớn lên khỏe mạnh, tôi thật sự rất vui mừng. Các người đều sẽ là một bộ phận của tôi, là thổ nhưỡng, là cơ thể, là tương lai của tôi…”
Ông ta túm tóc của tôi:
“Đừng nhúc nhích, phải gỡ nó xuống trong lúc các người còn sống mới có tác dụng.”
Cho nên, Mỹ Quyên đã phải chịu những tr/a t/ấn kia khi còn sống.
Cậu ấy phải tận mắt chứng kiến hai chân của mình bị ch/ặt đ/ứt.
Khí lạnh càng ngày càng gần bên mí mắt, tôi rưng rưng nước mắt.
Giây tiếp theo, tôi né tránh khỏi con d/ao phẫu thuật trong tay ông ta.
Tất cả điều này đều xảy ra trong phút chốc.
Với tốc độ cực nhanh, tôi chộp lấy con d/ao, đ/âm ngược lại vào giữa bàn tay của người đàn ông.
Xuyên thẳng qua lòng bàn tay, không chút do dự nào.
Người đàn ông không kịp phản ứng, chỉ có thể ôm tay rên la đ/au đớn.
Tôi cởi dây thừng, không cho ông ta cơ hội kêu lên, vội vàng tiến đến vật ông ta qua vai ném ông ta xuống đất.
“Thật là ngại quá, tôi không bị cận thị cho nên không có dùng kính sát tròng.”
Từ Nguyệt chăm chỉ học tập, bị cận thị nặng.
Nhưng tôi thì không.
Tôi là chị sinh đôi của Từ Nguyệt.