Chương 10

海绵小裤衩
Cập nhật:
Nhân lúc bảo vệ không chú ý, tôi đ/ốt lửa rồi thừa dịp khói đặc bốc lên khắp nơi, tôi đi tới lối vào tầng hầm dưới mặt đất. Ngay khi tôi thành công mở khóa mật mã, Triệu Ý xuất hiện sau lưng tôi, vẻ mặt tăm tối: “Nguyệt nguyệt, em đang làm cái gì vậy?” Tôi phớt lờ anh ấy, cố gắng mở khóa mật thất nhanh nhất theo lời dạy của đội trưởng Đường. “Triệu Ý, anh không tò mò chút nào sao? Vì sao người ch*t đều là những cô gái mà ông nội anh từng giúp đỡ? Mỹ Quyên ch*t thảm như vậy, anh không muốn tìm chân tướng sự việc giúp cậu ấy sao?” “Em chỉ muốn tìm ra sự thật mà thôi, anh không muốn sao?” Mỗi một câu hỏi của tôi làm sắc mặt của Triệu Ý tái nhợt đi một phần. Thời gian trôi qua, cuối cùng thì cửa mật thất cũng đã được mở ra. Bên trong là một đại sảnh cổ kính. Trên mặt đất được khắc những hoa văn kỳ lạ và những hình vẽ phức tạp, chúng che phủ toàn bộ đại sảnh giống như vi khuẩn. Và chín phương xung quanh là tám hộp đựng đồ. Bên trong theo thứ tự là thận, gan, trái tim, ruột già…… Cuối cùng là hai chân của Mỹ Quyên. Triệu Ý không cách nào chấp nhận mọi thứ trước mặt, anh ấy xụi lơ xuống đất. Nhưng khi cảnh sát tìm được Triệu Thiên Thân, ông ta đã ch*t. Đúng vậy, ông ta đã ch*t vì ngừng tim vào nửa giờ trước. Thủ phạm đáng lẽ ra phải bị xét xử lại ch*t như thế này sao? Tôi cứ nhìn chằm chằm vào th* th/ể của ông ta không dám tin vào mắt mình. Đôi mắt tôi chua xót, cơn thịnh nộ nuốt chửng trái tim tôi. Hành động hung á/c của Triệu Thiên Thân làm nhân dân cả nước kh/iếp s/ợ. Không ai ngờ được một nhà từ thiện tâm huyết với phúc lợi cộng đồng nhiều năm như vậy lại có thể làm ra chuyện đi/ên rồ như thế. Nhưng cho dù quần chúng nhân dân có gi/ận dữ thế nào thì cũng chẳng có ích gì. Triệu Thiên Thân ch*t quá đúng lúc. Mọi phán xét đều không có hiệu lực với người ch*t. Tám người bị hại kia đều là trẻ mồ côi, cũng chưa ai kết hôn cả. Theo lời đề nghị của tôi, Triệu Ý đã dùng số tiền bồi thường để lập quỹ hỗ trợ trẻ em ở trại trẻ mồ côi. Triệu Ý rơi vào hoàn cảnh khó khăn trước cơn bão dư luận, quả thực là như chuột chạy ngoài đường ai thấy cũng đ/ập. Giá cổ phiếu của nhà họ Triệu giảm mạnh, và anh ấy chỉ có thể từ chức. Tôi an ủi anh ấy, chỉ cần người còn thì vẫn có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Vài ngày sau, anh ấy mời tôi đến một biệt thự trên núi của anh ấy để giải sầu. Ở đầy không có phóng viên truyền thông, cũng không người chỉ chỉ trỏ trỏ. Tôi vui vẻ nhận lời mời. Đêm đó trời mưa to, Triệu Ý nhận được cuộc gọi. “Bên ngoài xảy ra sạt lở đất, ô tô không thể thông hành. Xem ra chúng ta phải ở lại đây mấy ngày rồi.” Có lẽ là vì trai đơn gái chiếc ở chung lâu ngày nên khó tránh khỏi trông hai người có vẻ m/ập mờ. Lúc Triệu Ý uống rư/ợu vang đỏ, không nhịn được mà muốn hôn tôi, tôi vô thức nghiêng người né tránh. Mặt anh ấy lập tức tối sầm lại: “Nguyệt Nguyệt, em gh/ét bỏ anh sao? Em cũng cho rằng anh phải chịu trách nhiệm cho những việc làm của ông nội anh sao?” Tôi vội vàng giải thích: “Không liên quan gì đến anh, chỉ là em nhớ đến Mỹ Quyên… Xin lỗi, em cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy.” Triệu Ý không tin, chế nhạo: “Anh không nhận ra là qu/an h/ệ giữa hai người bọn em tốt như vậy đấy.” Tôi lẩm bẩm: “Hai người bọn em đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi từ lúc mới sinh ra, chúng em thường xuyên cãi vã, thậm chí là đ/á/nh nhau, nhưng người một nhà mà, ngủ dậy là quên thôi…” Dường như bị tôi cảm động lây, Triệu Ý lại tiếp tục mượn rư/ợu giải sầu. Nhưng đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì tôi đã m/ù lòa. Tôi chớp mắt và dụi mắt liên tục nhưng xung quanh vẫn tối om. Tôi hét lên, ngã phịch xuống giường. Đầu tôi đ/ập vào cạnh giường, đ/au đến nỗi ôm đầu nằm trên đất rên rỉ. “Triệu Ý, Triệu Ý…” Cuối cùng cũng có người mở cửa đi vào. “Nguyệt Nguyệt, em không nhìn thấy đúng không!” Thật kỳ lạ, sao anh ấy lại nói bằng giọng khẳng định như thế. “Vì sao vậy…” Toàn thân tôi không ngừng r/un r/ẩy. Trong lòng đã có suy đoán nhưng tôi không dám x/á/c định. Giây tiếp theo, bên tai tôi vang lên giọng nói của Triệu Thiên Thân: “Bởi vì tôi đã bỏ thêm nước rửa kính vào trong dung dịch kính áp tròng của cô.”