Chương 9

海绵小裤衩
Cập nhật:
Có người chuẩn bị rất nhiều trẻ con. Không biết là dùng th/ủ đo/ạn gì, có lẽ là tr/ộm, cũng có lẽ là m/ua. Tóm lại, những đứa trẻ có ngày giờ sinh đặc biệt này bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Bọn chúng lớn lên ở nơi này, không bạn bè thân thích, cũng không có người thân sẽ truy c/ứu đến cùng. Lúc này, đội trưởng Đường gọi điện thoại đến, tôi mệt mỏi bắt máy. Lại bị một câu nói của đối phương làm ngẩn ngơ: “Chúng tôi lại tìm được một th* th/ể.” Giọng của đội trưởng Đường rất căng thẳng: “Th* th/ể… Là Mỹ Quyên. Th* th/ể bị ch/ặt đầu lúc trước không phải là cô ấy.” Đầu óc tôi hoàn toàn rối lo/ạn. Khoan đã, th* th/ể nữ không có đầu kia không phải là Mỹ Quyên sao? Th* th/ể thật của Mỹ Quyên được tìm thấy trong bể xi măng ở công trường. Phần thân trên của cậu ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đôi chân đã bị c/ắt c/ụt, hệt như những gì mà đại sư đã nói. Vậy th* th/ể không đầu đó là ai? Chẳng lẽ tôi không phải là người bị hại thứ chín sao? Tôi ngồi trên xe đi đến cục cảnh sát, lòng rối như tơ vò. Trên đường đi, đại sư nhắn tin cho tôi: “Kinh Hoài Nam được khai quật ở phía nam vùng Lưỡng Quảng vào ba mươi năm trước. Không lâu sau thì bị tr/ộm m/ộ tr/ộm đi. Nó xuất hiện một lần nữa trong một cuộc đấu giá ở Hồng Kông vào năm 1988.” Tôi lập tức tìm ki/ếm tài liệu lúc đó. Ngay khi nhìn thấy ảnh chụp, nghi vấn trong lòng tôi đã có câu trả lời. Người bỏ ra số tiền lớn để m/ua Kinh Hoài Nam chính là Triệu Thiên Thân. Tất cả đều là giả dối. Từ nhỏ, viện trưởng đã hướng dẫn chúng tôi: “Trường học này là do ông chủ Triệu tu sửa, ông ấy là một nhà hảo tâm, các con nhất định phải ghi nhớ lòng tốt của ông ấy.” Từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã được dạy rằng ông chủ Triệu tốt đến nhường nào. Sau này lớn lên phải báo đáp ông ấy… Mỗi khi điểm thi của tôi kém một chút là lòng tôi lại áy náy vì cảm thấy phụ lòng tốt của ông chủ Triệu. Nhưng đằng sau ân tình này lại cất giấu một âm mưu to lớn. Trong lòng phải cảm nhớ ân đức của ông ta đến nhường nào thì lúc ch*t mới được tính là “cam tâm tình nguyện h/iến t/ế” đây? Nhưng chỉ với suy đoán thôi thì không thể đi điều tra nhà họ Triệu được. Với tiền tài của nhà họ Triệu, việc gi*t người há còn cần ông ta đích thân ra lệnh sao? Tôi biết rất rõ những điều này. Cho nên tôi mượn cơ hội đi tìm Triệu Ý để đi đến biệt thự của nhà họ Triệu. Trước khi đi, tôi đã đặc biệt hỏi thăm đội trưởng Đường. Nhà ông ta có mật thất dưới mặt đất, nghe nói là được xây dựng theo tiêu chuẩn quân dụng. “Nhà họ Triệu sử dụng hệ thống giám sát an ninh này, xin hỏi có cách nào để mở khóa không?” Tôi không e dè, mục tiêu của tôi rất rõ ràng. Việc mà cảnh sát không thể làm, tôi có thể. Vẻ mặt của đội trưởng Đường có hơi kinh ngạc, cũng có chút cảm động: “Cô làm vậy không sợ sẽ ảnh hưởng đến việc làm sau này sao?” “Không sợ, tôi không sợ gì cả.” Tôi lẩm bẩm. “Tôi đã không còn gì để mất nữa rồi.”