Từ khi Dương Ân vào ngục đến nay, chưa từng khom lưng, hôm nay lại vì em trai mình mà phải uốn cong xương sống cứng chắc, đủ để thấy tình cảm thâm sâu giữa hai anh em.
Mạnh Hà Lương tỏ vẻ nhẹ nhõm, ông ta vỗ nhẹ vào vai Dương Ân rồi nói: “Hai anh em cháu thật giống nhau, em trai thì cầu ta chăm sóc cháu, bây giờ cháu lại cầu ta đảm bảo cho em trai không chết. Lẽ nào các cháu không coi Mạnh thúc thúc ta như người thân, thật sự cho rằng ta với cha cháu kết nghĩa chỉ là trò đùa sao?”
“Không có gì. Lần này ta tới sơn ngục Lang Yên cũng thật trùng hợp, nếu bây giờ cháu đã không lo tới tính mạng thì cháu phải tiếp tục trau dồi võ thuật ở đây, hoặc là Mạnh thúc đưa cháu rời đi, đổi lại một thân phận khác để sống một cuộc đời mới?”, Mạnh Hà Lương đưa ra hai lựa chọn.