Chương 2
Đã 3 tháng kể từ lúc nhập học, cậu cũng đã quen với nơi này và bắt đầu thay đổi tính cách của nguyên chủ một cách chậm rãi để tránh nghi ngờ với lại cậu thích sống thật với bản thân hơn . Ban đầu mọi người xung quanh có vẻ chưa thích nghi được với cậu do tính cách cậu có chút thay đổi, nhưng dần dần mọi người xung quanh cũng có cái nhìn thiện cảm hơn đối với cậu.
" Cậu chủ ơi, đến giờ dậy rồi " giọng nữ người hầu quen thuộc đánh thức cậu . Bà đã làm việc ở đây hơn 7 năm rồi, lúc mới đầu bà còn cảm thấy ghét cậu do tính cách ương bướng khó chiều . Nhưng dạo gần đây bà thấy cậu chủ nhỏ tính cách có phần hài hoà hơn thậm chí còn rất đáng yêu nữa nên bà cũng không còn quá xa cách với cậu nữa.
" A vâng ạ cháu dậy rồi "
Mọi khi thì cậu ngủ như chết mới chịu dậy nhưng hôm nay đặc biệt một chút vì cậu có hẹn đi học cùng với bạn, với ngoại hình ưa nhìn cùng tính cách hoà đồng khiến cậu kết giao được nhiều bạn mới còn người trong nhà thì nghĩ cậu có bạn tốt chơi cùng nên tính cách thay đổi điều đó khiến mẹ nguyên chủ rất vui.
" Hôm nay con trai của mẹ dậy sớm thế " mẹ của nguyên chủ,Trần An nói với giọng điệu dịu dàng.
" Hôm nay con có hẹn là đi học cùng bạn ạ " cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn ăn. Tốc độ ăn của cậu nhanh hơn mọi khi một chút.
" Ha ha mẹ còn tưởng hôm nay trời sập " Trần An nhìn cậu vui vẻ nói .Còn phải nói tại sao á, tại vì mọi khi giờ này ắt hẳn thằng con của cô sẽ ngủ như chết mà khó dậy được mới đúng.
" Mẹ cứ trêu con " ban đầu cậu không quen gọi cho lắm nhưng lâu dần cậu cũng quen .
" Hôm nay mẹ ở nhà do không có việc gì ạ " bình thường bố mẹ nguyên chủ không hay ở nhà do công việc bận rộn nên cái hôm cậu xuyên vào đây không gặp họ. May mắn là khi đã quen với thế giới này một chút cậu mới phải gặp mặt cha mẹ nguyên chủ.
" Có nhưng mà là lát nữa, hôm nay mẹ cũng muốn ăn sáng cùng con trai yêu của mẹ nữa " hai người vừa ngồi ăn và tán chuyện cuối cùng xe của nhà bạn cậu đã đến .
" Con đi học đây " nói rồi cậu chạy vào trong xe rồi đi học còn Trần An nhìn con mình thì không khỏi an tâm vì con bà đã thay đổi tích cực hơn rồi khiến bà bớt lo lắng phần nào.
" Nhật nè " Giang Yến bạn của cậu lên tiếng hỏi trong lúc xe đang chạy trên đường hắn cũng là một công tử nhà giàu nhưng tên giống con gái làm cậu trêu suốt.
" Hả, sao vậy " cậu nghe thấy hắn gọi liền quay sang.
" Tao thấy thằng ngồi cạnh mày cứ sao sao ấy , hay là mày xin cô đổi chỗ đi chứ mỗi lần đến bàn mày rủ đi chơi mà nhìn mặt hắn làm tao sợ chết khiếp" Giang Yến muốn nói chuyện này lâu lắm rồi nhưng bây giờ mới có gan để nói.
" Hả , tao thấy bình thường mà " nói vậy nhưng cậu cũng thầm đồng ý với hắn nhưng cái tên Giang Yến, bạn của cậu này sẽ không thể ngờ được sau này hắn ta sẽ trở thành tên vạn người mê đâu, cả con gái hay con trai đều bị hắn mê hoặc có mỗi thụ chính là không thôi.
" Bình thường cái đầu mày ấy, có ai bình thường mà để tóc che đi hết mặt rồi hỏi không thèm trả lời, trực nhật thì lúc nào mày cũng làm một mình " thấy cậu bao che cho hắn Giang Yến liền bắt đầu càm ràm
Thật ra là cậu cũng không muốn trực nhật một mình nhưng cậu lại không dám nhờ hắn, nhỡ đâu sau này hắn nghi thù thì chết cậu, trong nguyên tác có ghi hắn là một kẻ thù dai mà nói thẳng ra là cậu hèn
" Ha ha ha .... Tại tao thích trực nhật một mình á......." cậu bao biện nói
" Điêu, tao thấy mày cứ mỗi lần trực nhật là mặt đen như đít nồi ra."
"...."
Hai người cứ ngồi tán ngẫu đến khi xe tới nơi.
Giang Yến : " Mà Nhật nè"
" Gì nữa " cậu đang bắt đầu cảm thấy chán do cái tên nhóc - bạn cậu này liên tục nói từ trong xe đến giờ
Giang Yến : " Nay bàn mày trực nhật đấy "
" Hả , nhanh vậy " cậu đang bất ngờ do bây giờ cũng sắp vào lớp rồi mà bây giờ cậu mới biết thì sao kịp được chẳng nhẽ nhờ hắn ? Nhưng mà có sao không nhỉ
Sau một hồi đấu tranh thì cậu vẫn quyết định nhờ hắn vì so với hắn bây giờ thì cậu sợ cô dạy toán hơn do tiết đầu là tiết của cô .
"...." Cậu nhìn tên à không hắn đang ngồi cắm mặt vào sách ngậm ngừ nói.
" Hôm nay bàn mình trực nhật.....những buổi khác tôi đều trực nhật một mình rồi nên hôm nay cậu giúp tôi được không".
Dù sợ thật nhưng cậu vẫn gọi, có thế chắc không sao đâu dù sao đây cũng là nghĩa vụ của cả hai mà, cậu đang cố trấn an bản thân.
Hắn thấy cậu nói vậy liền gấp sách nói " Ừ" rồi cầm chổi giúp cậu quét lớp .