Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong)

Lâm Tiếu không phải cô nương
Cập nhật:

Chương 4687 Loan sư muội giúp ta!"

Lưu quang kia là một đạo kiếm khí, một đạo kiếm khí trắng ngần, dài không quá ba thước nhưng lại cho người ta một loại co ́thể khai thiên tích địa cảm giác. Tru Thiên Kiếm! Kiếm này cũng giống như Thiên La Tán, đều được chế tạo bởi Ma Phiền đại sư, là lợi khí hộ tông chế tạo riêng cho Hư Không Địa, bất kể là Tru Thiên Kiếm hay là Thiên La Tán thì cũng đều không phải là bí bảo dựa vào nhân lực để ngự sử, bởi vì năng lượng cần tiêu hao để ngự sử bọn chúng quá lớn, chỉ có dựa vào đại trận thì mới có thể sử dụng được. Cửu Trọng Thiên đại trận vừa mới xây xong không bao lâu, lực lượng thiên ngoại tinh thần hấp thu được cũng không phải quá nhiều. Bất kể là thôi động đại trận phòng hộ hay là đại trận công kích thì cũng đều cần tiêu hao những năng lượng này, một khi những năng lượng này tiêu hao sạch sẽ, uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận sẽ tự yếu đi rất nhiều. Dương Khai trước đó bày ra thế yếu để dụ địch xâm nhập, chính là vì thuận tiện cho việc phát huy lực lượng của đại trận. Giờ phút này Tru Thiên Kiếm ra, lâu thuyền của Thiên Kiếm minh đứng mũi chịu sào, Dương Khai một lòng muốn trảm Khổng Phong dưới kiếm này. Khổng Phong biến sắc, đại trận phòng hộ của tọa giá đã bị phá, khiến cho hắn căn bản là không thể nào mượn lực được. Hắn có ý muốn tránh né, nhưng nếu như hắn tránh né, những đệ tử mà hắn mang tới chắc chắn sẽ xong đời, cho nên mặc dù hắn phát giác được sự khủng bố một kiếm này nhưng hắn lại không thể nào tránh ra được. Cắn răng một cái, hắn khẽ quát: "Loan sư muội giúp ta!" Trong lúc nói chuyện, thế giới vĩ lực của hắn đã tràn ra, hai tay hắn nhấc lên, hiển lộ kình thiên chi thế, tựa như trời kia sụp xuống thì hắn cũng có thể chống đỡ được. Loan Bạch Phượng trong lòng thầm mắng Khổng Phong vô năng, tình báo bất lợi, gặm phải một khối xương cứng như thế này. Bây giờ thịt không ăn được, răng sắp sửa rụng, sớm biết như thế thì nàng chắc chắn sẽ không rời núi, nhưng lúc này nàng và Khổng Phong có nhục cùng nhục, há có thể ngồi yên mặc kệ được? Nàng ta tỏ vẻ nhức nhối tế ra ba khối trận bài, thôi động lực lượng rót vào trong đó, tố thủ giương lên, ba khối trận bài biến thành ba màn sáng bảo hộ lâu thuyền của Thiên Kiếm minh. Nàng là Trận Đạo đại gia, ngày thường tất nhiên sẽ luyện chế một chút trận bài trên người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ba khối trận bài nàng lấy ra bây giờ đều phong ấn trận pháp phòng hộ cực kỳ cường đại, nếu ngay cả như thế mà vẫn không ngăn cản một nổi kiếm của người ta, vậy thì nàng cũng chỉ có thể lập tức bỏ chạy, về phần Khổng Phong chết sống thế nào thì nàng không quản được. Trên lâu thuyền không chỉ có hai Khai Thiên cảnh là Khổng Phong và Loan Bạch Phượng, Thiên Kiếm minh lần này xuất động không ít Khai Thiên cảnh, giờ phút này cũng đều nhao nhao xuất thủ chống cự. Kiếm quang lóe lên, chém thẳng về phía chiếc lâu thuyền kia. Giống như có một tiếng phá toái rất nhỏ vang lên, ba tầng phòng hộ bao phủ tại bên ngoài lâu thuyền sụp đổ ra trong nháy mắt, biến thành huỳnh quang tiêu tán không thấy đâu, ngay cả ba khối trận bài kia cũng đều nổ tung bột mịn. Trên lâu thuyền, kiếm khí tùy ý phóng thích, một số võ giả tu vi thấp không kịp rên một tiếng, liền biến thành huyết vụ, bị chém thành vô số khối trong nháy mắt, những Khai Thiên cảnh xuất thủ ngăn cản thì bạch bạch bạch bạch lùi về sau, người bị thương nghiêm trọng thì thổ huyết không thôi. Sắc mặt Khổng Phong hơi trắng đi, hắn lui về sau hai bước, thiên địa vĩ lực trên người chấn động không ngớt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong khi sắc mặt của Loan Bạch Phượng thì cũng không hề đẹp mắt. Một bên khác, Dương Khai tỏ vẻ ảo não, chửi ầm trong lòng! Đây là lần đầu tiên hắn thôi động Cửu Trọng Thiên đại trận, có thể nói đủ loại biến hóa cùng uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận hoàn toàn làm cho hắn hài lòng. Bỏ ra to lớn trước đó rốt cuộc có hồi báo, uy lực của Tru Thiên Kiếm vượt quá dự liệu của hắn, nếu như không bị nữ tử Loan Bạch Phượng này cản trở, Khổng Phong cho dù không chết thì cũng phải trọng thương. Ai mà ngờ tại thời khắc mấu chốt, Loan Bạch Phượng lại tế ra ba đạo trận bài biến thành mấy tầng phòng hộ. Dương Khai nhìn hằm hằm Loan Bạch Phượng, hận không thể một ngụm cắn chết nàng ta! Không dám chần chờ, Dương Khai lại bắt pháp quyết, Nguyệt Hà không chút do dự phối hợp với hắn, đồng thời truyền âm Dương Khai: "Thiếu gia, năng lượng của đại trận đã tiêu hao rất nhiều, sợ là không chèo chống được bao lâu." Dương Khai trầm giọng nói: "Ta biê ́t." Mắt thấy kiếm khí kia lại hiện lên, Khổng Phong đột nhiên biến sắc, thúc giục lực lượng, ngự sử lâu thuyền quay đầu bỏ chạy. Hắn bị một kiếm vừa rồi đánh sợ. Dương Khai thấy thế, khuôn mặt không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái, động tác trên tay cu ̃ng ngừng lại. Hắn vốn định lại cho Khổng Phong một kiếm, trên người Loan Bạch Phượng chắc chắn không thể nào có nhiều trận bài phòng hộ như vậy, nàng ta có thể giúp hắn ngăn trở một lần, nhưng tuyệt đối không ngăn được lần thứ hai. Thế nhưng Khổng Phong vậy mà lại chọn cách bỏ trốn! Dương Khai cười lớn một tiếng: "Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào, Khổng Phong lão cẩu, ngươi đây là tự tìm đường chết a!" Nói xong, hắn phất tay lên, mỉm cười nhìn qua lâu thuyền của Thiên Kiếm minh đagg bỏ chạy về phía sau.