Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong)

Lâm Tiếu không phải cô nương
Cập nhật:

Chương 4691 Dưới một chỉ kia, hết thảy đều là hư ảo!

Sau khi võ giả tấn thăng Khai Thiên, mỗi lần tăng một phẩm đều cần tích lũy trong những năm tháng dài đằng đẵng, phẩm giai càng cao thì thời gian cần tiêu hao lại càng dài, cũng không phải người nào cũng có thể lấy được loại bảo vật nghịch thiên như Thế Giới Quả. Nguyệt Hà hừ lạnh nói: "Ta không phải là tuấn kiệt gì đó, ta chỉ là một nữ tử nho nhỏ, ai muốn tổn thương thiếu gia ta thì phải bước qua thi thể của ta trước!" Lăng Xuân Thu lộ ra vẻ tiếc hận: "Ngu xuẩn mất khôn!" Khổng Phong phẫn nộ quát: "Nói nhảm cái gì, lên cho ta!" Hắn ra lệnh một tiếng, hơn mười đạo thân ảnh bay ra từ 7~8 chiếc lâu thuyền, cùng nhau đánh về phía Nguyệt Hà. Mười mấy người này đều là Khai Thiên cảnh, trong đó càng có ba vị ngũ phẩm, còn lại mặc dù đều là ngũ phẩm trở xuống, thế nhưng người đông thế mạnh, Nguyệt Hà mặc dù là lục phẩm nhưng cũng không dám phớt lờ. Huống hồ vẫn còn có Khổng Phong đứng ở một bên nhìn chằm chằm, nàng còn phải bảo vệ sự an toàn của Dương Khai. Vừa giao thủ, Nguyệt Hà liền có vẻ giật gấu vá vai, tràng diện tràn ngập nguy hiểm. Khổng Phong đứng trên boong thuyền của lâu thuyền nhà mình, lạnh nhạt nhìn qua vòng chiến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Khai, tràn đầy vẻ không hảo ý. Dương Khai thần sắc bối rối, mặc dù hắn được Nguyệt Hà bảo vệ, tình huống hữu kinh vô hiểm, thế nhưng hắn vẫn loạng choạng một trận. Tai hại của tu vi yếu nhỏ thể hiện ra không sót chỗ nào trong tình huống này. Tranh đấu một lát, Dương Khai bỗng nhiên cắn răng quát: "Nguyệt Hà, ta đi trước một bước, ngươi phải cẩn thận!" Nguyệt Hà đánh ra một chưởng, gật đầu nói: "Thiếu gia cũng phải cẩn thận." Dương Khai gật gật đầu, thừa dịp Nguyệt Hà tạo ra cho hắn một không gian chạy trốn ngắn ngủi, hắn thôi động Không Gian Pháp Tắc, thân hình thoắt một cái, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa. Tinh mang lóe lên trong mắt Khổng Phong, hắn bật cười ha ha: "Người ta chờ chính là ngươi!" Nếu như Dương Khai một mực đứng ở bên cạnh Nguyệt Hà, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tìm cơ hội đánh lén Nguyệt Hà, đánh cho nàng ta trọng thương trước, sau đó mới bắt giữ Dương Khai. Bây giờ Dương Khai thế mà lại tự động đào tẩu, đúng hợp với ý muốn của Khổng Phong. Dương Khai lựa chọn như vậy, Khổng Phong cũng không khó lý giải, tiểu bối này hiển nhiên cảm thấy mình có hơi liên lụy tới Nguyệt Hà, cho nên mới chủ động rút đi. Hắn ỷ vào Không Gian Pháp Tắc của bản thân, nếu muốn chạy trốn thì cũng không phải là việc khó. Thế nhưng hơn phân nửa thần niệm của Khổng Phong vẫn một mực tập trung vào Dương Khai, Dương Khai vừa lùi lại, hắn lập tức có điểm phát giác. Thần niệm tuôn ra một trận, Khổng Phong quay đầu nhìn về một hướng, đồng thời thân hình lóe lên, nhảy khỏi lâu thuyền, đưa tay chụp xuống một phương vị nào đó. Ở phương hướng kia, Dương Khai bỗng nhiên hiện thân giô ́ng như quỷ mị, bất quá còn không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần, bản thân liền bị một cỗ uy nghiêm lớn lao bao phủ, phảng phất như bị một ngọn núi lớn đè ép trên đỉnh đầu, toàn thân trên dưới vang lên những tiếng kẽo kà kẽo kẹt nhè nhẹ, ngay cả thân thể cũng thấp xuống một đoạn trong nháy mắt. Oai lực của Khai Thiên Lục phẩm không phải là thứ mà hắn có khả năng ngăn cản. Thế nhưng Dương Khai lại không hoảng không loạn, ánh mắt buông xuống, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Chúc Cửu  m a Chúc Cửu  m, ngươi còn không ra tay, ta sẽ chết chổng vó á!" Bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, lộ ra vẻ cực kỳ không vui. Thanh âm này rõ ràng là của Chúc Cửu  m, Dương Khai còn chưa kịp vui vẻ thì liền nghe Chúc Cửu  m truyền âm nói: "Tiểu tử, lần này có hơi phiền phức, chính ngươi tự cầu phúc đi." "Cái gì?" Dương Khai sững sờ, có hơi không rõ lời này của nàng là có ý gì. Cùng lúc đó, Khổng Phong sắc mặt đại biến, thấp giọng hô: "Cái gì?" Ngay tại thời điểm hắn sắp bắt sống Dương Khai, một cỗ khí tức làm cho người ta kinh sợ đột nhiên hiển hiện ở một nơi nào đó trong Hư Không Địa, khí tức này cường hãn, làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác kinh dị. Trước đó khi Dương Khai thôi động Cửu Trọng Thiên đại trận công kích, chém ra một đạo kiếm khí, Khổng Phong liền bị kiếm khí làm cho kinh sợ, nhưng vào thời khắc này, khí tức này đâu chỉ cường đại hơn kiếm khí một điểm. Hư Không Địa vẫn còn có át chủ bài! Hơn nữa còn là một vị cường giả khủng bố như thế! Trong lúc nhất thời, Khổng Phong hối hận đến xanh cả ruột, nếu sớm biết Hư Không Địa có cường giả như thế tọa trấn, dù cho hắn mười cái lá gan thì hắn cũng không dám đến đây mạo phạm, còn vào thời khắc này, mặc dù hắn biết thì cũng đã trễ rồi. Trong lòng thầm mắng Dương Khai đúng là đồ có bệnh, đã có cường giả như thế, vì sao không xuất thủ sớm một chút, một mực che giấu tới thời khắc này mới đánh phủ đầu hắn một kích, đùa nghịch người  ta rất vui hay sao? Nghĩ kĩ lại, hình như từ lúc binh tới dưới thành đến giờ, hắn liền một mực bị Dương Khai trêu đùa đùa bỡn. Hắn lại không biết, trước đó Dương Khai không có nguy hiểm đến tính mạng, cho dù kêu Chúc Cửu  m thì nàng cũng sẽ không để ý đến hắn. Suy nghĩ biến hóa vô chừng, lúc Khổng Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hư không có một ngón tay ngọc nhỏ dài bỗng nhiên điểm về phía mình, mặc dù vẻn vẹn chỉ là một ngón tay, nhưng lại tạo ra ảo giác giống như toàn bộ thế giới áp bách tới. Một kích như thế này, tuyệt đối là thứ mà Khai Thiên thượng phẩm mới có thể thi triển ra. Khổng Phong cắn răng một cái, liều mạng cổ động lực lượng của bản thân tạo thành phòng hộ, đồng thời nhanh chóng bứt ra thối lui. Mặc dù hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của người ta, nhưng hắn dù sao cũng là Khai Thiên lục phẩm, há lại ngồi yên chờ chết hay sao? Sau khi làm xong những việc này, hắn còn ra sức oanh ra một quyền phía trước. Dưới một chỉ kia, hết thảy đều là hư ảo! Khổng Phong miệng phun máu tươi, ngửa mặt bay ngược về sau, Tiểu Càn Khôn thế giới trong cơ thể rung chuyển không ngớt, thế giới vĩ lực băng tán, ngay cả xương cốt toàn thân cũng gãy mất mấy cái. Khổng Phong hãi nhiên, đây không phải là thất phẩm, Khai Thiên thất phẩm bình thường, căn bản là không có khả năng có lực lượng cường đại như thế, người xuất thủ hoặc là bát phẩm, hoặc là cách bát phẩm không xa. Hơn nữa. . . Khổng Phong ẩn ẩn cảm thấy khí tức của đối phương có hơi cổ quái.