Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đạp phá vô song
Cập nhật:

 

Giờ phút này không biết Lý Long đắc ý biết bao nhiêu! Đấu với Tần Duy lâu như vậy, lần này cuối cùng anh ta cũng thắng! Trong khoảng thời gian này, Tần Duy làm cho anh ta phải kinh ngạc nhiều lần. Khiến anh ta hận không thể bầm thây Tần Duy ra vạn đoạn! Mà hiện tại, cuối cùng tên khốn kiếp này cũng rơi vào trong tay anh ta! Nhưng đúng lúc này, anh ta đột nhiên phát hiện khóe miệng Tần Duy bỗng nhiên lộ ra một tia cười lạnh kỳ quái. “Lý Long, hình như anh rất đắc ý nhỉ, anh thật sự cho rằng anh ăn được tôi rồi à?” Nghe Tần Duy nói thế, sắc mặt Lý Long sửng sốt. Ánh mắt giết chóc lập tức bắn ra, âm trầm nói: "Tần Duy, chuyện đến nước này thì cậu còn gì hay để đắc ý thế, có tin bây giờ tôi đâm chết cậu chỉ bằng một đao không!" “Không tin.” Tần Duy lắc đầu. Sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Lý Long, dây thừng trên người Tần Duy bỗng nhiên rơi xuống. Thấy cảnh này, hai mắt Lý Long lồi ra, hoảng sợ nhảy dựng lên, sắc mặt thoắt cái đã đổi xoạch! “Anh Nguyên Bưu! Anh Nguyên Bưu, dây thừng của tên khốn này lỏng rồi, các anh mau tới đây, đừng để anh ta chạy mất!” Sắc mặt Lý Long kinh hãi, lớn tiếng hô lên. Phut! Đúng lúc này, Nguyên Bưu phía sau anh ta bỗng nhiên đạp qua, chỉ bằng một cước đã đạp Lý Long ngã trên mặt đất. Lý Long bị đạp ngã như chó ăn cứt. Anh ta quay đầu, sắc mặt đau đớn, vẻ mặt khó hiểu nói: "Nguyên... Anh Nguyên Bưu, anh đá tôi làm gì?” Sắc mặt Nguyên Bưu âm trầm, ánh mắt hung ác, vác một thanh đao, dẫn theo tay sai của anh ta vây lại phía anh ta với vẻ mặt đầy sát ý! Lý Long bị dọa đến ngốc ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? “Lý Long, rất bất ngờ phải không?” Tần Duy đứng dậy, vẻ mặt trêu tức cùng cười lạnh. “Tần Duy! Cậu! Rốt cuộc cậu đã làm gì?!” Vẻ mặt Lý Long khiếp sợ, nội tâm tràn ngập nghi hoặc. Đang yên đang lành sao Nguyên Bưu lại phản bội anh ta! Tần Duy không nói gì. Nhưng vào lúc này Nguyên Bưu lại mở miệng. Giọng nói lạnh như băng: "Lý Long con mẹ nó mày ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám đắc tội với anh Tần, giờ tao sẽ giết chết mày!" Vừa dứt lời, Nguyên Bưu giơ dao phay trong tay lên, muốn chém về phía Lý Long. Aaaaaaaaaaaa! Lý Long sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tràn ngập hoảng sợ. Chỗ đũng quần truyền đến một mùi nước tiểu nồng đậm! Không ngờ anh ta đã bị dọa tè ra quần! Nguyên Bưu đã có ý muốn giết người! Nếu như anh ta không động thủ, Tần Duy trách tội, mạng nhỏ của anh ta e rằng cũng khó bảo toàn bản thân mình. “Chờ đã!” Tần Duy nói một tiếng. Lúc này Nguyên Bưu mới dừng tay. Lý Long như được phóng thích, cả người đều thở phào nhẹ nhõm. Tần Duy đi tới trước mặt anh ta. Nhìn Lý Long mang vẻ mặt chật vật, Tần Duy cười lạnh. “Lý Long, cảm giác tự bê đá đập chân mình như thế nào?” Nghe Tần Duy nói thế, sắc mặt Lý Long không cam lòng. “Tần Duy, rốt cuộc sao cậu lại làm được!” “Rõ ràng cậu chính là một tên phế vật, dựa vào đâu mà tất cả mọi người phải nể mặt cậu!” Lý Long không cam lòng. Anh ta không cam lòng mình đường đường là cậu chủ nhà họ Lý lại thua bởi một tên Tần Duy. Tần Duy cười lạnh một tiếng, lập tức hỏi: "Lý Long, có một điều tôi rất không hiểu, tôi với anh không thù không oán, vì sao anh cứ muốn đối nghịch với tôi thế?" “Chỉ vì Lâm Nguyệt Nguyệt sao?” "Tần Duy, cậu bớt nói những thứ này với tôi đi, không phải cậu tiểu nhân đắc chí sao? Tôi không tin may mắn sẽ luôn chăm sóc cậu!” "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cậu quỳ gối trước mặt tôi khuất phục!" Vẻ mặt Lý Long oán độc uy hiếp nói. Nghe những lời này, sắc mặt Tần Duy đầy kỳ quái. “Chết tiệt, mày dám sỉ nhục anh Tần, tao phải chém mày!” Nguyên Bưu giơ dao phay lên muốn ra tay. Lý Long sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cổ cũng không nhịn được co rụt lại. “Anh Nguyên Bưu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa!” Nhìn thấy con dao sáng loáng, Lý Long lập tức sợ hãi. Tần Duy cười nhạo một tiếng, nói: "Lý Long, anh dám chắc tôi không dám giết anh sao?" Nói xong, Tần Duy nhận lấy dao từ trong tay Nguyên Bưu. Sau đó đặt dao phay ngang cổ Lý Long. Cảm nhận được lưỡi dao sắc bén, lạnh như băng, Lý Long sợ tới mức kinh hồn bạt vía. “Tần Duy, cậu muốn làm gì? Cậu mau dừng tay, sắp đụng phải mạch máu của tôi rồi!” “Cậu dừng tay đi! Lý Long lớn tiếng rít gào. Đến tận bây giờ anh ta cũng không ngờ Tần Duy sẽ thật sự muốn giết anh ta! Dù sao, trong khái niệm của anh ta, Tần Duy chính là một phế vật! Tên phế vật này nào dám giết người! Nhưng khi dao phay đặt ngang trên cổ, anh ta lại cảm nhận được sợ hãi. "Anh đã muốn giết tôi rồi, vì sao tôi lại không dám giết anh!" Tần Duy nhe răng cười, trong mắt bắn ra sát ý. “Tần... Tần Duy, có chuyện gì từ từ nói, cậu bỏ dao xuống trước đi. "Tục ngữ nói, oan gia nên giải không nên kết, động đao động kiếm nhiều không tốt, thế giới hòa bình không tốt sao?" Lý Long bắt đầu sợ rồi. “Tốt cái đầu anh! Con mẹ nó anh chính là rác rưởi!” Tần Duy tức giận, đá Lý Long ngã xuống đất, trầm giọng nói: "Không phải anh muốn tôi quỳ xuống hát bài chinh phục sao?" "Được, tôi thành toàn anh, hôm nay nếu anh muốn sống hãy quỳ xuống thành thật hát cho tôi, nếu không tôi sẽ làm thịt tên khốn nhà anh!" Giọng điệu Tần Duy hung dữ, mặt đầy sát khí. Lý Long cảm nhận được luồng sát khí này nên hoảng sợ vô cùng. Anh ta biết, nếu như mình không làm theo, Tần Duy nhất định sẽ giết anh ta! Không nói hai lời, anh ta lại một lần nữa quỳ gối trước mặt Tần Duy. Vẻ mặt khóc tang. Bắt đầu hát. “Cứ như vậy bị anh chinh phục, chặt đứt tất cả đường lui.” Lý Long hằng giọng hát. Tần Duy cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh này. Sau khi hát xong, Lý Long mang vẻ mặt khóc tang nói: "Tần Duy, bây giờ có thể thả tôi đi chưa?” Giờ phút này, nội tâm anh ta tràn ngập oán hận cùng sát ý vô cùng vô tận! Tất cả những gì xảy ra bây giờ đều là sỉ nhục cực kỳ to lớn đối với anh ta! Tên khốn kiếp đáng chết này! Đáng chết!!! “Thả anh? Nào có đơn giản như vậy!” “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!” Nói xong lời này, trong mắt Tần Duy lóe ra một tia hung ác. Anh nhặt cây gậy lên! Hung hăng gõ vào cánh tay Lý Long, đánh gãy cánh tay này của anh ta! A! Lý Long kêu lên thảm thiết, thê lương, tiếng kêu tại toàn bộ công viên quanh quẩn, lúc này Tần Duy lại bổ sung một câu: "Lý Long, nhớ kỹ cảnh cáo của tôi, hôm nay tôi tha cho anh một mạng, nếu như lần sau anh còn không có mắt dám tới đắc tội tôi, tôi sẽ lấy mạng của anh!" Nói xong lời này, Tần Duy xoay người rời khỏi nơi này. Đám người Nguyên Bưu cũng không đi. Tần Duy tha cho anh ta, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ tha cho Lý Long. “Nguyên... Anh Nguyên Bưu, anh... anh còn muốn làm gì nữa?” Sắc mặt Lý Long trắng bệch, run rẩy hỏi. "Lý Long, mày đã tính toán rõ ràng với anh Tần, còn nợ của chúng ta có phải nên tính luôn một thể không?" Đám người Nguyên Bưu chà tay soàn soạt, mặt đầy sát khí. Lý Long sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng cầu xin tha thứ nói: "Anh Nguyên Bưu, van xin anh tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều sẽ đưa cho anh!" Nguyên Bưu nhe răng cười: "Chỉ cần có tiền sẽ dễ thôi, đưa thêm cho tao chín mươi tỷ, tao sẽ tha cho mày!" “A, chín mươi tỷ, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy!" Sắc mặt Lý Long càng thêm tái nhợt. Nguyên Bưu lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Không phải mày có vợ sao? Kêu vợ của mày cầm chín mươi tỷ tới chuộc mày, nếu không tao sẽ chém mày!"