Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Đặc biệt là vợ chồng Dương Đình Lâm, vẻ mặt hai người đều cực kỳ khó coi.
Như này thì đúng là Tần Duy đến đây để phá rối mà!
Vẻ mặt Tiết Hải Sâm cũng rất u ám, trầm giọng nói: “Anh Tần, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được, rượu này do tôi đặc biệt mua từ một cửa hàng độc quyền ở Pháp. Nó đã được tổ chức chống hàng giả kiểm định rồi, làm sao có thể là rượu giả được!”
“Hơn nữa, nói có vẻ như anh đã từng uống Lafite trước đây, hương vị không phải là thứ có thể tìm thấy trên Google được” Tiết Hải Sâm lạnh lùng nói.
“Chai này của anh là thật, nhưng rượu là giả, Lafite năm 82 có vị hơi đắng, vị nguyên bản đầy hấp dẫn. Sau khi mở chai sẽ ngửi thấy mùi hoa xộc lên và mùi khoáng chất. Uống vào miệng đậm vị giống như gỗ, mịn màng như tơ, cảm giác có nhiều tầng lớp..”
“Nhưng rượu này của anh, chẳng lẽ chính anh cũng không nếm được sao? Rượu có vị ngọt, tràn đầy sức sống, thời hạn sẽ không quá ba năm” Tần Duy cười lạnh một tiếng.
Sắc mặt Tiết Hải Sâm tái mét, vậy thì không lẽ anh ta mua phải rượu giả rồi!
“Cậu Tiết, sau này không nên tùy tiện lấy rượu giả để thử người khác, chúng ta là người quen thì không sao cả, nếu gặp phải người không quen thì thật mất mặt” “Cậu Tiết, anh nói đúng chứ!”
Nghe Tần Duy nói xong, vẻ mặt Tiết Hải Sâm càng thêm khó coi.
Vốn anh ta định làm Tần Duy bề mặt, nhưng không ngờ lại bị đối phương đáp trả ngược lại!
Cái thứ rác rưởi này thật đáng ghét!
Phì...
Dương Nhã Tinh cũng không nhịn được mà bật cười.
Ông chú thật sự rất đáng yêu.
Nhưng mà ông chú quả nhiên có kiến thức sâu rộng, ngay cả kiến thức ngoài lề như thế cũng hiểu rõ.
Nếu Tần Duy biết Dương Nhã Tinh sẽ nghĩ như vậy thì chắc chắn vẻ mặt sẽ rất đặc sắc.
Đây không phải anh hiểu biết sâu rộng mà vì lần trước, sau khi uống rượu này với ông cụ Lâm, anh cảm thấy rất nó rất tuyệt nên đã cố ý lên mạng tìm kiếm một chút.
Không ngờ lại thật sự có ích!
Tiếng cười của Dương Nhã Tinh khiến Tiết Hải Sâm càng lúng túng hơn.
Để giảm bớt sự xấu hổ, anh ta cười nói: “Các vị, để tôi chơi một bài cho các vị đi”
Nói xong, Tiết Hải Sâm lên sân khấu, ngồi trước một cây đàn piano.
Không lâu sau, tiếng đàn vang lên.
Tiết Hải Sâm có phong cách nhẹ nhàng, dưới chùm ánh sáng giống như một mỹ nam.
Tiết Hải Sâm đã luyện đàn từ nhỏ, nên cũng có một chút nền tảng.
Sau khi anh ta đàn xong một ca khúc, cả bữa tiệc đều vang lên tiếng reo hò.
“Khúc nhạc hay, nghe thật tuyệt vời!”
“Đúng vậy, quả thật chính là Beethoven còn sống mà!”
“Thật sự rất êm tai, trình độ của cậu Tiết quả thật là đỉnh cao!”
Nghe những lời nịnh hót này, Tiết Hải Sâm cũng có chút lâng lâng.
Anh ta vui vẻ, phơi phới đi xuống sân khấu, nói với Dương Nhã Tinh: "Nhã Tinh, thế nào?”
Dương Nhã Tinh hiểu sơ sơ về âm nhạc nên biết Tiết Hải Sâm đàn khá hay.
“Cũng được. Nhưng cô sẽ không nói những lời nịnh hót.
Vợ chồng Dương Đình Lâm lại thỏa mãn tươi cười nói: “Cậu Tiết đúng là trẻ tuổi đa tài mà, khúc nhạc này quá tuyệt vời, khiến chúng tôi bay bổng, lưu luyến không rời mà.”
Lời này khiến người ta cảm thấy rất giả tạo nhưng Tiết Hải Sâm lại rất thoải mái, lòng hư vinh càng lớn, lại hỏi Tần Duy: “Anh Tần, anh cảm thấy thế nào?”
Tần Duy cau mày: “Anh thật sự muốn tôi nói sao?”
“Không sao, cứ nói đi.” Tiết Hải Sâm hất cằm lên, vẻ mặt kiêu căng.
“So với phân chó thì còn tệ hơn!” Tần Duy nói.
Cái gì!
Cả hiện trường rơi vào im lặng.
Bất cứ ai nghe được câu này đều có vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Ngay cả Tiết Hải Sâm cũng không thể tưởng tượng được Tần Duy lại không khách khí như vậy!
“Tần Duy, cậu nói bậy bạ cái gì đó, mau xin lỗi cậu Tiết đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu!”
Dương Đình Lâm sầm mặt, quát Tần Duy.
Dương Nhã Tinh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ ông chú lại mạnh mẽ như vậy.
Vừa mở miệng là phun ra lời vàng ngọc, hoàn toàn không nể nang Tiết Hải Sâm chút nào.
“Tần Duy! Anh!”
Ánh mắt Tiết Hải Sâm lộ vẻ khó chịu nhìn chằm chằm vào Tần Duy, cơn giận tăng vọt.
“Thế nào, chẳng lẽ cậu Tiết chỉ cho người khác khen ngợi mà không cho người khác phê bình sao?”
“Nếu sớm biết rằng cậu Tiết là người như thế, tôi nên “khen” anh tử tế!” Tần Duy cười nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Duy, giọng điệu này khiến Tiết Hải Sâm tức đến mức muốn ra tay!
Ước gì có thể bóp chết tên khốn này ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng nhịn xuống, dù sao, nếu ra tay ở chỗ này thì anh ta thua rồi.
“Anh Tần, nói như vậy thì anh cũng thông thạo âm luật?” Tiết Hải Sâm hỏi.
“Biết sơ sơ, biết sơ sơ.
Tần Duy khẽ gật đầu.
Lúc anh học đại học đã đăng ký vào câu lạc bộ piano, đã sớm đạt được chứng chỉ cấp tám.
Chẳng qua sau khi tốt nghiệp, anh kết hôn với Lâm Nguyệt Nguyệt thì bỏ phí.
“Vậy anh Tần có thể đàn một khúc không?”
Tiết Hải Sâm giật dây Tần Duy lên sân khấu.
Vợ chồng Dương Đình Lâm ở bên cạnh cười nhạo nói: “Cậu Tiết, không phải cậu muốn Tần Duy tổn thọ sao?”
“Cậu ta là một tên rác rưởi trong một gia đình bình thường, làm sao mà biết đàn piano chứ?”
“Tôi thấy, tên này cũng chỉ khoe khoang ngoài miệng thôi!”
Dương Nhã Tinh không khỏi hơi sốt ruột.
Cô sợ Tần Duy mất mặt.
“Được thôi, tôi đây đành bêu xấu vậy”
Tần Duy trực tiếp thẳng thắn đồng ý.
Anh ngồi trước đàn piano, sau đó bắt đầu diễn tấu.
Khi tiếng nhạc vang lên, phía dưới lập tức trở nên yên lặng.
Tươi đẹp, giai điệu êm tai ào ạt chảy như nước suối làm say lòng người.
Âm nhạc có cấp bậc!
Sự chênh lệch cấp bậc lớn đến mức ngay cả người bình thường cũng có thể nghe thấy được...
Mãi đến khi nghe được tiếng đàn piano của Tần Duy, lúc này mọi người mới hiểu, vì sao lúc trước Tần Duy lại nói như vậy!
Chỉ là một khúc nhạc dạo, không biết Tần Duy đã bỏ qua Tiết Hải Sâm bao nhiêu con phố!
Chẳng trách Tần Duy lại đánh giá tiếng đàn của Tiết Hải Sâm là phân chó!
Lời này không sai chút nào.
Quả thật, đó chính là sự khác biệt và khoảng cách giữa đồng thau và vương giả!
Thậm chí còn không đủ tư cách để so sánh!
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng nhạc của Tần Duy.
Tim đập thình thịch theo sự trầm bổng của giai điệu, tất cả đều nị cuốn hút bởi cảm xúc của âm điệu...
Đây quả thật chính là âm thanh của tự nhiên...
Sau khi khúc nhạc kết thúc, mọi người lưu luyến không rời, vẫn chìm đắm trong dư âm của tiếng đàn.
Trong đám người, có người không nhịn được vỗ tay cổ vũ.
Nhưng chợt nghĩ đến, người đó là kẻ thù của Tiết Hải Sâm nên bọn họ lại ngừng vỗ tay.
Tiết Hải Sâm tức giận đến mức mặt mũi tái mét, hai tay nắm chặt!
Anh ta biết mình đã thua!
Thua hoàn toàn!
Ánh mắt của Dương Nhã Tinh sáng ngời lấp lánh.
Đến bây giờ cô mới biết Tần Duy lại có thế đàn được piano.
Hơn nữa, anh còn đàn hay đến như thế.
Đây quả nhiên là một “báu vật” mà!
Tần Duy đi từ trên sân khấu xuống, đi đến trước mặt Tiết Hải Sâm.
“Cậu Tiết, anh cảm thấy thế nào?”
Tiết Hải Sâm không nói được một lời, mặt mũi tái mét rời khỏi nơi này.
Tần Duy cười cười, ngồi xuống.
Thấy Tiết Hải Sâm tức giận rời đi, Dương Nhã Tinh vui vẻ ôm lấy Tần Duy.
“Ông chú à, anh giỏi quả. Mũi Tiết Hải Sâm đã bị anh chọc tức đến nỗi xiêu vẹo rồi, đáng đời!”
Dương Nhã Tinh cười nói.
Mũi hai người Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa cũng tức đến xiêu vẹo!
Đúng là lại gây chuyện!