Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Sắc mặt Tần Duy rất khó coi, ánh mắt anh dần dần trở nên sắc bén, trong mắt tràn ngập sát ý.
Lúc nãy khi người phụ nữ đó tới uống rượu, cô ta đã giả vờ ngã về phía anh.
Trong khi Tần Duy đến giúp đỡ thì cô ta đã lén bỏ chiếc vòng cổ vào túi anh.
Động tác của cô ta rất nhẹ nhàng, lúc đó Tần Duy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tập trung đến Dương Nhã Tinh nên anh bị rơi vào bẫy.
Chiêu vu oan hại người này rất đỉnh!
Khi Tần Duy lấy chiếc vòng cổ ra, mọi người đều phải ồ lên!
“Ồ, không ngờ Tần Duy lại là người như vậy, trộm đồ xong định chạy trốn. Nếu như Thanh Thanh không phát hiện kịp thời, tên khốn này đã thành công rồi!” “Tần Duy này trông cũng thật thà lương thiện, nào ngờ lại là loại người xấu xa như vậy!”
“Cậu ta dám trộm đồ ở Tiên Cư các, đúng là to gan!”
Mọi người bàn tán rất nhiều, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ chế giễu và sỉ nhục.
“Đúng là người ta nói người nghèo chí ngắn không sai, dù đã có tư cách tiến vào giới thượng lưu nhưng vẫn không thay đổi được bản tính chó ăn phân
“Một kẻ nhà quê như thế này đáng bị bắt bỏ tù!”
Nghe những lời mỉa mai này, sắc mặt Tần Duy càng lạnh lùng hơn.
Còn sắc mặt Dương Nhã Tinh đã tái nhợt, cô thật sự không ngờ sợi dây chuyền lại ở chỗ Tần Duy.
“Không! Không thể nào, ông chú không thể nào là loại người này, anh ấy bị người ta vu oan, mọi người nghĩ oan cho người tốt!”
Dương Nhã Tinh tin Tần Duy.
Ông chú chắc chắn không phải là loại người ai như vậy.
Tiết Hải Sâm cười khinh thường: “Nhã Tinh, em đừng bị tên này lừa, dù sao thì biết người biết mặt khó biết lòng, biết người biết mặt nhưng không biết lòng”
“Con chỉ mới biết Tần Duy chưa lâu, sao có thể chắc chắn cậu ta là người tốt được?”
Dương Đình Lâm cũng chế nhạo.
“Đúng đấy Nhã Tinh, bây giờ em đã thấy rõ tên đồ bỏ đi này là người như thế nào chưa?"
“Trong hoàn cảnh này mà còn dám trộm đồ, anh thấy anh ta có lòng dạ đáng chết!”
Trần Tuệ Hòa cũng nói: “Trong đời tôi ghét nhất là những tên trộm tay chân không sạch sẽ. Những đứa như thế này nên đưa vào nhà giam, không đáng được tha thứ!”
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng hơn, cơn giận không nhịn được nữa lại dâng lên.
“Tần Duy, tôi thật sự không ngờ anh lại là loại người như vậy, người có đạo đức thối nát như anh, không xứng làm bạn trai của Nhã Tinh.
Tiết Hải Sâm lạnh lùng nói với Tần Duy.
Khóe môi Tần Duy hiện lên một tia cười mỉa mai: “Tiết Hải Sâm, tôi biết anh không vừa lòng về tôi, nếu anh là đàn ông thì hãy quyết đấu với tôi một cách đàng hoàng công khai”
“Anh dùng những thủ đoạn đánh lén như vậy, có đáng mặt đàn ông không?”
Tiết Hải Sâm cười lạnh: “Tần Duy, anh nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ tôi đổ oan cho anh à?”
“Trộm đồ thì trộm, dám làm dám nhận, bây giờ anh còn bị bắt quả tang, có gì để nói nữa?”
“Này, trả lại đồ cho tôi!”
Người phụ nữ tên Thanh Thanh đưa tay ra đòi.
Tần Duy vung tay ném một cái, chiếc vòng cổ rơi vào trong thùng rác.
Hành động này khiến người phụ nữ kia xanh mặt.
“Khốn kiếp, nhặt đồ lại cho tôi!” Người phụ nữ chỉ vào Tần Duy hét lên.
“Tần Duy, anh tỏ thái độ gì hả!” Sắc mặt Tiết Hải Sâm đen lại.
Người phụ nữ đó cũng rất đau lòng, chiếc vòng cổ này có giá mấy trăm triệu.
Vốn dĩ nó dùng để diễn kịch nhưng tên khốn này đã ném vào thùng rác.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể nào lại đi mọi thùng rác được.
“Anh Tiết, tên khốn này không biết phép tắc không có kỷ cương, trộm đồ của tôi còn chưa nói mà lại dám kiêu ngạo như vậy, xin anh đừng bao giờ tha cho anh ta!”
Thanh Thanh tố cáo với Tiết Hải Sâm.
Sắc mặt của Dương Đình Lâm cũng rất tệ.
“Tần Duy, đạo đức cậu thối nát như thế, thật sự khiến tôi rất thất vọng!”
“Nhã Tinh, con thấy chưa, người này thật đáng khinh, con còn để ý đến cậu ta sao?”
Dương Nhã Tinh lắc đầu: "Không, con tin ông chú, anh ấy không phải loại người này!”
“Bây giờ cậu ta đã bị bắt quả tang, con còn tin cậu ta hả?ng Con đúng là bị mỡ lợn che mờ mắt!”
Dương Đình Lâm nghiến răng nghiến lợi.
“Tần Duy, anh thật ngangme ngược, mau nhặt chiếc vòng cổ lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Giọng Tiết Hải Sâm lạnh lùng uy hiếp.
Tần Duy khinh thường nói: “Nếu như anh không khách sáo thì sao?"
Anh không động chạm tôi thì tôi không động chạm đến anh, nhưng nếu anh động chạm đến tôi thì tôi phải động chạm lại anh!
Đây là nguyên tắc của anh.
“Thứ khốn kiếp, con mẹ nó anh còn kiêu ngạo đúng không? Trộm đồ của người ta, phá hoại tài sản của họ, anh còn dám nói lý!”
“Ở đây là Tiên Cư các, tôi đi gọi điện cho giám đốc ngay, có bằng chứng xác thực, nếu như rơi vào tay họ dù không chết cũng phải bị lột da!”
Tiết Hải Sâm uy hiếp.
Nghe lời này, Dương Nhã Tinh không khỏi thấy lo lắng.
Tiên Cư các là một nơi rất đặc biệt, ông chủ ở đằng sau cũng rất bí ẩn.
Khắp Trung Hải, không ai dám gây rối ở Tiên Cư các.
Nếu người ở Tiên Cư các ra mặt thật, chắc chắn ông chú sẽ gặp rắc rối.
“Chiếc vòng cổ này có giá bao nhiêu, tôi sẽ trả!”
Dương Nhã Tinh đứng dậy, cắn răng nói ra.
Tiết Hải Sâm cười khinh một tiếng.
Anh ta nhìn Tần Duy: “Tần Duy à, bây giờ có dùng tiền cũng không thể giải quyết được chuyện này đâu, anh gây sự ở chỗ của tôi, chuyện này tôi phải xử lý mới được!”
“Thế anh Tiết định xử lý thế nào?”
Tần Duy cười lạnh lùng.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, còn phải nhặt chiếc vòng cổ trong thùng rác lên, tôi sẽ tha cho anh.
Tiết Hải Sâm cười nói với vẻ hung ác.
“Nếu tôi không làm thì sao?” Vẻ mặt Tần Duy lạnh lùng nghiêm nghị, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo.
“Tần Duy, đây chính là do anh chọn lấy!”
Tiết Hải Sâm không nói lời vô nghĩa nữa, dứt khoát gọi vào số của giám đốc Tiên Cư các.
Sau khi anh ta cúp điện thoại, nụ cười hung ác của Tiết Hải Sâm càng sâu hơn.
“Ở Tiên Cư các, ai tay chân không sạch sẽ, thì ắt sẽ bị chặt tay chặt chân!”
“Tần Duy, chút nữa anh có dập đầu nhận lỗi cũng đã muộn rồi!”
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng hoảng loạn: “Tiết Hải Sâm, anh đừng quá đáng!”
“Nhã Tinh, anh làm gì mà quá đáng!”
“Người trộm đồ là anh ta!”
“Người làm hỏng đồ cũng là anh ta!”
“Người kiêu ngạo ngang ngược cũng là anh ta!”
“Có nhiều người thấy như vậy, anh có đổ oan cho anh ta cái gì không?”
Những câu nói này của Tiết Hải Sâm rất nặng nề, giọng cũng rất lớn.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh tái nhợt.
“Con gái à, con đừng câu xin vì thứ bỏ đi này nữa, cậu ta không đáng để con làm vậy đâu.” Trần Tuệ Hòa nói. “Đúng đấy, tên trộm tay chân không sạch sẽ này đáng bị đánh gãy tay chân!” Dươngec Đình Lâm cũng nói.
Trong khắp bữa tiệc, mọi người đều nhằm vào Tần Duy.
Chỉ ước gì có thể thấy được Tần Duy bị đánh gãy tay chân rồi bị ném ra ngoài!
Vẻ mặt Dương Nhã Tinh cũng rất lo lắng, chuẩn bị cầu xin giúp.
Nhưng Tần Duy đã giữ cô lại, nói: "Nhã Tinh, nói nhiều cũng vô dụng, không có gì cần nói với họ đâu.
“Những người này không đáng để anh quan tâm tới!”
Ngay khi anh nói câu này, Tiết Hải Sâm cười lớn.
“Tần Duy, con mẹ nó, mày lấy ở đâu ra sự tự tin như thế, thậm chí còn coi thường chúng ta!”
“Con mẹ nó mày là cái thá gì chứ? Ông đây coi trọng mày thì mày là một con chó. Còn ông đây khinh thường mày thì mày không bằng một con chó!”
“Anh Tiết, tay chân kẻ nào táy máy ở Tiên Cư các? Tôi sẽ chặt tay chân kẻ đó cho anh!!!”