Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đạp phá vô song
Cập nhật:

 

Lâm Nguyệt Nguyệt quả thực giận điên lên, phẫn nộ rống to. Họ là nhà họ Dương mời mà đến, là khách quý của tiệc tối này. Cho nên cô ta nhất định phải đạt được lẽ công đạo! Nhân viên bảo vệ mặc vest không khỏi cau mày. Ông ta trầm giọng nói: "Cô yên tâm, chỉ cần cô có lý, chúng tôi sẽ cho cho cô lời công bằng, là ai ra tay?" "Chính là bọn họ! Chính là đôi cẩu nam nữ này ra tay!" Lâm Nguyệt Nguyệt chỉ một ngón tay về phía Tần Duy, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Nhân viên an ninh nhìn lại, nhưng khi ánh mắt cô ta nhìn về phía Dương Nhã Tinh. Nét mặt của ông ta khẽ giật mình. "Đại... Đại tiểu thư!!!" Bảo vệ bị dọa sắc mặt trắng bệch. Đây là lần đầu tiên Dương Nhã Tinh tham gia tham dự hoạt động, cho nên không mấy người ở đây thấy cô. Nhưng bảo vệ ở đây lại biết! "Gì... Anh nói cái gì?" Lâm Nguyệt Nguyệt nhìn thấy bảo vệ như vậy, cô lập tức trợn tròn mắt. Lời nói lúc trước của Lý Long lúc này không ngừng quanh quẩn bên tai cô. ...Người phụ nữ bên cạnh Tần Duy là Đại tiểu thư nhà họ Dương! Nghĩ tới đây, mặt Lâm Nguyệt Nguyệt trắng bệch, tin tức này đối với cô ta mà nói, phảng phất như sấm sét giữa trời quang! "Cô dám mắng đại tiểu thư, cô muốn chết!" Bảo vệ lạnh lùng, hung hăng tát một cái lên mặt Lâm Nguyệt Nguyệt. Một tát này, giòn tai đến cực điểm, khiến nửa gương mặt của cô ta sưng lên! Lâm Nguyệt Nguyệt phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai. Ánh mắt tràn đầy oán hận và kiêng kị. Không chỉ có cô ta, Lý Long thần nằm dưới đất cũng âm tình bất định. Nội tâm cũng đã dời sông lấp biển! Cho tới giờ phút này, anh ta mới quả quyết. Người này đúng thật là đại tiểu thư nhà họ Dương, một trong tam đại nữ thần Trung Hải Dương Nhã Tinh! Trời ạ! Vừa nghĩ tới mình đắc tội thế gia môn phiệt hà họ Dương, nội tâm Lý Long sợ hãi vô tận Đáng chết! Tên đồ bỏ đi Tần Duy sao lại quen đại tiểu thư nhà họ Dương! Dương Nhã Tinh có thân phận cỡ nào, làm sao lại coi trọng Tần Duy tên đồ bỏ đi này! Cái này mẹ nó là đang nằm mơ sao? Lâm Thiết Hàn cùng Từ Linh cũng trợn tròn mắt! Trong lòng bọn họ, Tần Duy chính là một cái đồ bỏ đi từ đầu đến chân! Vì đuổi Tần Duy đuổi ra khỏi Nhà họ Lâm, bọn họ vắt hết óc cũng thành công đuổi Tần Duy đi. Thật không ngờ, mới mấy ngày. Tần Duy vậy mà được đại tiểu thư nhà họ Dương coi trọng!!! Nhà họ Dương là thế lực gì chứ? Một trong những gia tộc quyền lực nhất ở Trung Hải, vô cùng quyền lực ở toàn bộ Trung Hải. Có thể nói, chỉ cần nhà họ Dương động một ngón tay, nhà họ Lâm của cô ta sẽ bị diệt vong trong chốc lát! Không hiểu! Nghi hoặc! Không cam lòng! Căm hận! Nhưng lại sợ hãi! Đủ loại cảm xúc phức tạp xông lên trong tim mấy người nhà họ Lâm! Làm bọn họ cảm thấy vô cùng oan uổng! "Lâm tiểu thư, nét mặt của cô quả thực là rất đặc sắc, giờ phút này, nhất định cô có muôn ngàn lời muốn nói đi" Dương Nhã Tinh nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt kia âm tình bất định, giễu cợt. "Không! Không thể nào!" "Cô không thể là đại tiểu thư nhà họ Dương!" "Các người nhất định là đang lừa tôi!" "Đại tiểu thư nhà họ Dương cao quý cỡ nào, cô ta làm sao lại coi trọng Tần Duy tên đồ bỏ đi này!" Sau khi nói xong, ánh mắt Lâm Nguyệt Nguyệt oán độc nhìn chằm chằm Tần Duy, thanh âm khàn giọng. "Tần Duy, anh đủ rồi, bị tôi bỏ rơi anh liền không cam tâm, muốn báo thù tôi thôi" "Làm sao đến mức dùng loại thủ đoạn ti tiện!" "Anh cho rằng như vậy có thể lừa gạt ta sao? Anh cũng không đi xem mình có đức hạnh gì, đại tiểu thư nhà họ Dương sẽ coi trọng con cóc ghẻ này? Anh đừng có nằm mơ!" Bị tức điên rồi Lâm Nguyệt Nguyệt lúc này hoàn toàn mất đi lý trí. Cô ta căn bản cũng không nguyện ý tin tưởng Dương Nhã Tinh sẽ là đại tiểu thư nhà họ Dương! Khóe miệng Dương Nhã Tinh giễu cợt càng ngày càng đậm. "Hình như cô rất không cam tâm nhỉ!" Dương Nhã Tinh cười lạnh. "Tiện nhân, cô còn muốn giả vờ với tôi à? Tôi căn bản cũng không tin tưởng cô là đại tiểu thư nhà họ Dương!" Mặt Lâm Nguyệt Nguyệt đều vặn vẹo vì tức giận, trông đặc biệt hung dữ. "Khốn kiếp, cô im ngay!" Nhưng vào lúc này, Lý Long đột nhiên từ dưới đất xông lên, oán tát Lâm Nguyệt Nguyệt mấy cái bạt tai! Lực rất mạnh, khóe miệng máu tươi chảy ròng. Lâm Nguyệt Nguyệt giận điên lên! "Lý Long tên khốn kiếp này, anh không giúp tôi thì thôi, anh còn dám đánh tôi!" "Anh có muốn kết hôn với tôi nữa không!!!" "Im ngay, cô còn dám sỉ nhục cô chủ Dương một câu, thì không chỉ là mấy cái tát đơn giản như vậy đâu!" Lý Long không phải người ngu. Nếu Lâm Nguyệt Nguyệt cứ tuỳ ý tiếp tục gây rắc rối như thế này, đó không chỉ là dấu chấm hết cho nhà Lâm. Đến cả nhà họ Lý cũng bị liên lụy! Lâm Nguyệt Nguyệt thật đúng là ngu xuẩn! Nội tâm Lý Long hung dữ mắng. "Được lắm, anh cũng giúp đồ hèn hạ này đối phó tôi chứ gì. "Lý Long, tôi cho anh biết, lão nương không thèm gì đến anh! Anh cút cho tôi!" Nói xong cô ta muốn đẩy Lý Long. Lý Long lại hung hăng tát một cái trên mặt Lâm Nguyệt Nguyệt. Sắc mặt âm trầm nói: "Xin lỗi cô chủ Dương!" "Cái gì? Muốn tôi xin lỗi đồ đồ hèn hạ này sao? Dựa vào cái gì!" "Tôi cho anh biết! Không có chuyện đó đâu! Tôi tuyệt không xin lỗi!" Bốp bốp! Lại là hai cái bạt tai trên mặt cô ta. Cái này hai bàn tay không phải Lý Long đánh, mà là cha Lâm Nguyệt Nguyệt Lâm Thiết Hàn. Lâm Nguyệt Nguyệt bị hai hai tát này làm cho tỉnh ra! Từ nhỏ đến lớn, ba của cô ta chưa từng có đánh cô ta. "Cha!" Lâm Nguyệt Nguyệt ôm gò má, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ cùng ủy khuất. "Xin lỗi cô chủ Dương!" Lâm Thiết Hàn cắn răng nói. Ông ta mặc dù đau lòng con gái bị người khi dễ! Nhưng, so với đắc tội quái vật khổng lồ nhà họ Dương này, một câu xin lỗi, điều này cũng không có gì. "Nhưng.." "Không có nhưng, nói xin lỗi ngay cho ba!" Lâm Thiết Hàn sắc mặt tái xanh, gầm thét! Lâm Nguyệt Nguyệt cực kì không cam lòng. Nhưng cuối cùng vẫn đi tới trước mặt Dương Nhã Tinh. "Thật xin lỗi!" Cô ta trầm giọng nói. Ánh mắt Dương Nhã Tinh trêu tức, cười nhạo nói: "Cô nói cái gì? Tôi không nghe rõ." Lâm Nguyệt Nguyệt cắn chặt môi, mỗi đều xém bị cắn nát. Lâm Nguyệt Nguyệt lớn tiếng nói. Vẻ trêu tức của Dương Nhã Tinh càng đậm. "Cô không nên nói xin lỗi tôi, nếu như cô muốn tôi tha thứ, cô liền quỳ gối trước mặt ngài Tần, chỉ cần cô có thể khẩn cầu đến sự tha thứ của anh ấy, tôi sẽ không so đo chuyện trước đó cô mạo phạm tôi!" Nghe lời này, Lâm Nguyệt Nguyệt tràn đầy phẫn nộ: "Cô nằm mơ! Muốn tôi quỳ gối xin lỗi Tần Duy!" "Cả đời này cũng không thể!" "Trừ phi tôi chết!" Lâm Nguyệt Nguyệt quả thực bị tức điên rồi! Tần Duy, người chồng đồ bỏ đi của cô ta ngày trước! Cô ta khoa tay múa chân, là đồ bỏ đi cô ta gọi đến là đến, đuổi đi là đi! Bây giờ lại bò trên đầu cô ta! Trước mặt nhiều người như vậy, lại muốn cô ta quỳ xuống! Không thể! Thà chết cũng không cúi đầu! "Quỳ, hay là không quỳ?" khóe miệng Dương Nhã Tinh hơi vểnh, thần sắc trêu tức, thanh âm lại bỗng nhiên băng lãnh! Nhưng cô thân là trưởng nữ nhà họ Dương, khí thế tất nhiên hơn hẳn loại phụ nữ như Lâm Nguyệt Nguyệt.