Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ

Đạp phá vô song
Cập nhật:

 

Tin tức này trong vòng một ngày đã kích nổ dư luận khắp Trung Hải, hấp dẫn vô số quần chúng ăn dưa, tạo thành sức ảnh hưởng nhất định. Nhà họ Dương. Bầu không khí cả nhà họ Dương cực kỳ ngưng trọng, Dương Nhã Tinh ngồi trên sofa, ngồi đối diện cô là ba cô Dương Đình Lâm, cùng mẹ cô là Trần Tuệ Hòa. "Làm loạn, con quả thực là đang làm loạn mà" "Dương Nhã Tinh, con nhìn xem con đã làm ra chuyện tốt gì kìa!" Dương Đình Lâm ném điện thoại chứa dãy tin đó qua cho Dương Nhã Tinh. Dương Nhã Tinh đã xem tin tức này, cô tùy ý ném điện thoại đi, nói: "Đây là tin giả." "Con còn muốn gạt ba đúng không, ba hỏi con, rốt cuộc con có quan hệ gì với cậu Tần Duy này?" Dương Đình Lâm nghiêm nghị hỏi. "Ba, ba đừng hỏi nữa. Tin tức này vừa đọc đã biết là viết bậy, ngài Tần nào có xấu như vậy? Người gửi bản thảo rõ ràng là đang ác ý phỉ báng!" Dương Nhã Tinh trầm giọng nói. "Con bớt lừa gạt ba đi, Tần Duy này có bối cảnh gì, con cho rằng ba chưa từng điều tra qua sao?" "Không nói đến phẩm chất nhân cách người này thế nào, nhưng anh ta đã kết hôn, đây là sự thật đúng không, con đường đường là đại tiểu thư nhà họ Dương, người đàn ông nào mà không thể tìm được?" "Hết lần này tới lần khác muốn tìm người đã kết hôn không có bối cảnh gì!" "Con muốn chọc ta đang sống nhăn răng tức chết sao!" Dương Đình Lâm rít gào. "Ba, cái này là tự do của con, không liên quan đến ba!" Dương Nhã Tinh lạnh giọng nói. "Dương Nhã Tinh, ba cảnh cáo con, con là con gái của nhà họ Dương, đừng quên, con đã có hôn ước với nhà họ Hồ!" "Con làm loạn như thế là đang đặt mặt mũi của nhà họ Dương ở đâu?" "Con thà tìm một tên phế vật, cũng không muốn gả đi, con muốn nhà họ Tiết cảm thấy thế nào?" "Con đã lớn như vậy, sao ngay cả chút đạo lý này cũng không hiểu thế hả?" Dương Đình Lâm đau lòng nói. "Ba, Tần Duy không phải là phế vật!" "Con!" Dương Đình Lâm tức giận tới mức sắc mặt xanh mét: "Dương Nhã Tinh, ba cảnh cáo con một lần cuối cùng, nếu như con lại gặp họ Tần kia lần nữa, đừng trách ba không khách sáo với con!" Mẹ cô là Trần Tuệ Hòa cũng nói: "Nhã Tinh, ba con cũng là vì tốt cho con thôi." "Cái cậu Tần Duy đó là người nào thế? Không quyền không thể không tiền thì không nói, đằng này con là một người đã ly hôn, người như vậy làm sao xứng với con gái bảo bối nhà tôi chứ?" "Nghe ba con đi, triệt để cắt đứt liên lạc với cái cậu Tần Duy này đi, nói cho cùng, tuy rằng cậu ta đã cứu ông nội con, nhưng con cũng đã giúp cậu ta không ít, cũng coi như hòa nhau rồi!" "Thời đại này, lòng người khó dò, con mới quen biết Tần Duy bao lâu đâu chứ?" "Ai cũng biết người ta không phải vì tiền của nhà chúng ta mới cố ý tiếp cận con sao?" Nghe hai vợ chồng một xướng một họa, Dương Nhã Tinh nghe mà nhức đầu. Vẻ mặt cô không vui đứng lên, rời khỏi nhà họ Dương. Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, cô đi tới bệnh viện, đi vào phòng bệnh của ông nội Dương Thiệu Sơn. Thấy Dương Nhã Tinh vẻ mặt không vui bước vào. Dương Thiệu Sơn mở miệng trước: "Ông đã biết chuyện cả rồi, ba mẹ con cũng không làm gì sai" "Đứng ở góc độ của ông, ông cũng ủng hộ họ làm như vậy." "Ông nội, tại sao thế, mọi người vì sao chuyện gì cũng muốn trông mặt mà bắt hình dong, chẳng lẽ lại không tin ánh mắt của cháu gái ông như vậy sao?" Dương Nhã Tinh không vui nói. Dương Thiệu Sơn nở nụ cười, buông tờ báo trong tay xuống, nói: "Nhã Tinh, con người thì sẽ không nhìn ra. "Tần Duy kia ngoại trừ biết chút y thuật, những thứ khác đều rất bình thường, mà con lại là cháu gái của Dương Thiệu Sơn ông" "Chồng tương lai của cháu, không nói đến là hạc giữa bầy gà, nhưng tối thiểu cũng phải là thanh niên tài tuấn, mà Tân Duy kia hiển nhiên không xứng với cháu. Dương Thiệu Sơn nói. "Ông nội, con tin tưởng Tần Duy, anh ấy cũng không phải người bình thường" Cô xem như đã nhìn ra, ông nội không thể đứng về phía cô! Dương Thiệu Sơn nhìn cháu gái mình, cười nói: "Vậy sao? Vậy chờ nó làm được rồi nói sau" Sau khi Tần Duy ở nhà rửa mặt xong bèn đi đến bệnh viện. Vừa tới cửa bệnh viện đã thấy được một nam một nữ. Hai người này trước kia khi chữa bệnh cho Dương Thiệu Sơn đã từng quen biết, là ba mẹ của Dương Nhã Tinh. Hai người nhìn thấy anh bèn đi về phía anh. "Tần Duy, chúng ta tìm cậu nói chuyện" Dương Đình Lâm trầm giọng nói. Tần Duy gật đầu: "Được" Ba người đi tới một quán cà phê. Vừa ngồi xuống, Dương Đình Lâm đã đi thẳng vào vấn đề. "Tần Duy, tình huống tại thương hội tối qua tôi đều rõ ràng. "Tin tức hôm nay về anh và con gái tôi tôi cũng đã xem qua" "Tôi rất bất ngờ, không ngờ con gái tôi lại coi trọng anh" "Nhưng! Cậu cũng là người thông minh, Nhã Tinh là thiên kim nhà họ Dương, là trưởng nữ, thân phận cao quý!" "Mà thân thế của cậu tôi cũng rất rõ ràng, cho nên rất nhiều lời tôi không cần nói, cậu cũng có thể hiểu được!" Nghe Dương Đình Lâm nói, Tần Duy bắt đầu trầm mặc. Anh đoán không sai, hai người này quả nhiên là vì chuyện này mà đến. Nhưng mà, anh không ngờ tới Dương Đình Lâm lại nói chuyện thẳng thừng như vậy. Thẳng thừng làm rõ hằng nói. Con gái tôi có thân phận cao quý, mà địa vị của cậu lại hèn mọn! Cậu không xứng với con gái tôi! Tần Duy từ nhỏ đã rất mẫn cảm, anh có thể nghe ra ý tứ trong lời Dương Đình Lâm nói. Tần Duy vừa mới chuẩn bị nói mình và Dương Nhã Tinh chỉ là quan hệ bạn bè. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng. Trần Tuệ Hòa ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng, nói. "Tần Duy, tôi biết cậu muốn nói cái gì, không phải là muốn nói cậu và con gái tôi là chân ái sao?" "Ha, lời này của cậu đi lừa gạt tiểu cô nương còn được, nhưng không lừa được tôi đâu." "Không phải cậu muốn tiền thế nhà họ Dương, mới tới gần con gái nhà tôi sao" "Nhưng cậu suy nghĩ không khỏi quá ngây thơ rồi đó, thiên kim nhà họ Dương cao quý cỡ nào, há lại để người như cậu có thể kết thân?" "Tôi nói cho cậu biết, Nhã Tinh nhà tôi cũng là người có hôn ước, chồng tương lai của con bé là thiếu gia nhà họ Hồ, môn đăng hộ đối với nhà họ Dương chúng tôi" "Hai người trai tài gái sắc mới là cặp đôi hoàn hảo!" "Về phần con cóc ghẻ nhà cậu, cũng đừng vọng tưởng ăn được thịt thiên nga!" Trần Tuệ Hòa nói chuyện càng thêm trắng trợn, thậm chí rất chói tai! Sắc mặt Tần Duy lập tức trở nên khó coi! Anh không nghĩ tới, vô duyên vô cớ lại phải chịu nhục nhã như thế! Thấy sắc mặt Tần Duy càng trở nên khó coi. Dương Đình Lâm nói. "Tân Duy, phu nhân tôi tuy rằng nói chuyện có chút nặng lời, nhưng câu nào cũng đều có lý. "Tuy rằng cậu đã cứu lão gia tử nhà chúng tôi một mạng, nhà họ Dương tôi đương nhiên sẽ không nợ cậu!" Nói xong, Dương Đình Lâm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng. Đặt ở trước mặt Tần Duy, nói: "Trong này có ba mươi tỷ, cũng đủ cho cậu dùng cả đời rồi." "Mang theo số tiền này, mua một căn nhà và sống một cuộc sống bình thường chưa chắc đã không phải là một hạnh phúc." "Về phần Nhã Tinh, tôi hi vọng sau này cậu đừng xuất hiện bên cạnh con bé nữa. "Dù sao các cậu cũng là người của hai thế giới!" Nghe được lời này, Tần Duy cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng kia. Trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Anh rõ ràng không làm gì cả, cũng không nói gì cả! Nhưng lần nào cũng gặp phải nhục nhã như thế! Anh không nói một lời, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng kia. Ánh mắt anh nhìn về phía hai vợ chồng Dương Đình Lâm. Trầm giọng nói: "Bác, dì, lời hai người nói..." Nói xong, trước mặt hai người, anh bẻ gãy tấm thẻ ngân hàng đi.