Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ
Nhìn thấy nhân viên bảo vệ đến, Lưu Tô Phương đột nhiên chế nhạo Lý Lục Loan như một con gà mái kêu quang quác. "Lý Lục Loan, con trai của cô chết chắc, nếu anh ta đánh người ở đây, đội trưởng Hoàng sẽ không tha cho anh ta!" "Mau bắt tên súc sinh Tần Duy đó quỳ xuống xin lỗi con trai tôi!" "Bằng không, đừng trách chúng tôi trở mặt không quen biết!" Nghe được lời nói của Lưu Tô Phương, sắc mặt Lý Lục Loan càng trở nên khó coi. Lý Lục Loan lo lắng cho sự an toàn của con trai mình, cầu xin nhân viên bảo vệ họ Hoàng kia. "Con trai tôi đánh người là sai, nhưng có lý do, nếu không phải bọn họ chủ động khiêu khích, con trai tôi sẽ không bao giờ xúc động... Đội trưởng Hoàng im lặng không nói, rồi đi về hướng Tần Duy. Khi hai người Lưu Tô Phương và con trai Trương Khôi thấy thế, còn nghĩ rằng đội trưởng Hoàng sắp ra tay. "Tần Duy, bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi có thể tha cho hai mẹ con các người!" "Nếu không tôi sẽ đưa hai người đến đồn cảnh sát! Nhốt các người mấy tháng!" Vẻ mặt của Trương Khôi đầy kiêu ngạo! Tên khốn này dám đánh người, không nhục nhãn bọn họ một phen, lại thật sự cho rằng Trương Khôi anh ta có tính tình tốt sao? Nhưng mà, vừa định nói tiếp thì anh ta chợt phát hiện ra rằng đội trưởng Hoàng không những không có động tác gì. Ngược lại hắn cúi đầu trước Tần Duy! Mẹ nó! Tình huống này là như thế nào? Trương Khôi bối rối, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? "Tần... anh Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đội trưởng Hoàng vô cùng cung kính hỏi Tân Duy. Những người có thể sống trong biệt thự ở khu số 1, không phải là một nhân viên bảo vệ nhỏ bé như anh ta có thể trêu chọc! Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ mẹ con Trương Khôi trợn tròn mắt. Ngay cả Lý Lục Loan cũng không biết nên làm như thế nào. Chẳng lẽ là nhân viên bảo vệ này quen biết Duy nhi? Nhưng nhìn cách cư xử này, cảm giác anh ta đối xử với con trai của mình rất khách khí! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Con trai của mình lúc nào mà quen với bảo vệ của Hoa Viên Hà Bạn? "Đội trưởng Hoàng, anh có nhận nhầm không? Nhà này nghèo kiết xác, sao anh lại khách sáo với bọn họ như vậy làm gì?" "Tôi nói cho anh biết! Chuyện bọn họ ra tay đánh người tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" "Nếu như anh không xử lý, đừng trách tôi nộp đơn khiếu nại anh!" Trương Khôi trầm giọng nói. Sắc mặt của đội trưởng Hoàng lập tức trở nên âm trầm. Chiếc gậy cao su chĩa thẳng vào sống mũi của Trương Khôi. Tức giận nói: "Họ Trương kia, con mẹ nó cậu có gan đi thì đi báo cáo tôi đi, tôi không đánh chết cậu, mẹ nó tôi cũng không phải Hoàng!" "Tôi cảnh cáo cậu, ngài Tần là chủ biệt thự ở khu số 1, nếu anh còn dám làm phiền ngài ấy nữa, có tin tôi sẽ khiến anh không thể sống ở Hoa Viên Hà Bạn được nữa! Đội trưởng Hoàng dù chỉ là đội trưởng bảo vệ nhưng đã ở đây mấy chục năm. Người nào mà chưa từng thấy qua? Làm sao lại bị một tên Trương Khôi uy hiếp được? "Cái gì?" "Tần Duy là chủ biệt thự ở khu số 1?!" Câu nói của đội trưởng Hoàng khiến Trương Khôi hoàn toàn chết lặng! Phải biết, giá bán trung bình của biệt thự khu số 1 là mấy nghìn tỷ. Hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được! Nếu không có thân phận bối cảnh nhất định, ngay cả tư cách mua cũng không có! Có thể nói, người sống ở trong biệt thự khu số 1, đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn. Chỉ là một Trương Khôi nhỏ bé như anh ta, tuyệt đối không thể trêu chọc nổi! "Không thể nào! Chắc chắn là anh nhận nhầm người rồi, gia cảnh cả nhà Lý Lục Loan như thế nào tôi còn không rõ chắc?" "Ngay cả tiền thuốc men của bọn họ còn phải dựa vào từ thiện để chi trả, làm sao có thể mua được phòng ở Hoa Viên Hà Bạn!" "Tần Duy này nổi danh là một tên rác rưởi, người quen xung quanh ai mà không biết?" Lưu Tô Phương hoàn toàn không tin, lớn tiếng hét lên. ---Bốp, bốp, bốp! ---Tiếng bạt tai đột nhiên vang lên. Sắc mặt đội trưởng Hoàng lạnh lùng, hung hăng tát mạnh vào mặt Lưu Tô Phương mấy cái. Một nửa khuôn mặt của Lưu Tô Phương đã bị tát sưng lên. "Tôi cảnh cáo bà lần cuối, nếu bà còn dám nói xấu ngài Tần một lần nữa!" "Tôi sẽ để bà cút khỏi Hoa Viện Hà Bạn ngay bây giờ!" Ánh mắt đội trưởng Hoàng lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng, không có chút ý định nói đùa nào. Nói xong, đội trưởng Hoàng lại bước tới chỗ Tần Duy. Cười nói: "Anh Vương, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, nếu nhà này còn dám gây phiền phức cho anh, thì cứ nói với tôi một tiếng là được" "Làm phiền rồi." Tần Duy khẽ gật đầu. Đội trưởng Hoàng rời dẫn theo các nhân viên bảo vệ rời khỏi nơi này. Sắc mặt Lưu Tô Phương và con trai Trương Khôi trông vô cùng u ám, nhưng bọn họ không dám nói một lời. Tân Duy nhìn hai người, khẽ mỉm cười: "Tuyệt đối không nên coi thường bất cứ ai, nói không chừng hôm nay xem thường người khác, ngày mai không đắc tội được!" "Muốn được người khác tôn trọng thì trước hết phải tôn trọng người khác!" "Đương nhiên, nếu như cậu không phục, Bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, ta sẽ chào đón đến cùng!" Nói xong, Tần Duy nắm lấy tay mẹ Lý Lục Loan nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi" Lúc này Lý Lục Loan mới kịp phản ứng. Cho đến lúc này, bà mới mơ hồ xác định, rằng con trai mình thực sự có một ngôi nhà ở đây. Nhìn hai người đi xa. Lưu Tô Phương liền giận dữ hét lên: "Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, tình huống nhà của Lý Lục Loan tôi biết rõ như lòng bàn tay, con trai của bà ta làm sao có thể có một căn nhà ở đó!" "Chắc chắn bảo vệ kia đang lừa chúng ta, tôi không tin!!!" Vẻ mặt của Trương Khôi cũng vô cùng u ám, nhìn rất khó coi. "Mẹ, nếu mẹ không đưa bọn họ đến đây, thì làm sao chuyện này lại xảy ra được? " Trương Khôi vô cùng bực tức, nổi giận với Lưu Tô Phương. Lưu Tô Phương giống như sợ hãi con trai của bà ta, liền rụt cổ nói: "Con trai, chuyện này không thể trách mẹ được, ai biết anh ta lại quen biết cái kia tên bảo vệ quèn kia!" Trương Khôi vừa nghĩ đến liền tức giận, trầm giọng nói: "Quen biết tên bảo vệ quèn thì có gì mà kiêu ngạo! Tôi nghĩ tên bảo vệ kia cố ý nói như vậy!" "Tần Duy đúng không, một tên rác rưởi mà cũng dám tỏ ra ngạo mạn với tôi, bây giờ tôi Liền gọi người đến đánh chết hắn!" Nói xong, Trương Khôi lấy điện thoại di động ra gọi điện. Rất nhanh, đã kết nối. "Anh Mãnh Hổ đúng không? Tôi là Tiểu Khôi, có chuyện muốn làm phiền anh một chút" Trương Khôi nói. Ở đầu bên kia của điện thoại, Mãnh Hổ đang chơi mạt chược, trên miệng ngậm điếu thuốc. Anh ta không nhịn được nói: "Có gì mau nói, đừng cản trở việc đánh bài của tôi. " Nói xong, anh ta cầm lấy một con mạt chược, đôi mặt sáng lên, ù bài! "Là như thế này, có một tên đắc tội tôi, chỉ cần anh chịu ra tay, tôi sẽ trả cho anh 300 triệu!" Mãnh Hổ gật đầu: "Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức dẫn người tới đó" Nghe tin sắp kiếm được tiền, Mãnh Hổ đẩy bài và nói với người của mình: "Các anh em, có công việc, mẹ nó tập trung tinh thần vào! " Tần Duy đưa mẹ Lý Lục Loan đến biệt thự khu số 1. "Con trai, lời bảo vệ vừa rồi nói là thật sao? Con thực sự có phòng ở nơi đây?" Trên mặt Lý Lục Loan tràn đầy kinh ngạc. "Đúng vậy, mẹ, sắp đến rồi" ঘ Tần Duy gật đầu. Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa nhà mình. "Mẹ, từ nay đây sẽ là nhà của chúng ta!" Tần Duy chỉ vào căn biệt thự lớn phía trước cười lớn nói. Lý Lục Loan trợn tròn mắt. Bà thề, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy. Ngôi nhà này sang trọng hơn rất nhiều so với ngôi nhà vừa rồi của con trai Lưu Tố Phương. Giống như những biệt thự mà tỷ phú sống ở trong phim! Rộng lớn, xa hoa, sang trọng, rung động!!! "Con... con... đây là nhà của chúng ta?" Lý Lục Loan không dám tin vào mắt mình, cảm giác như đang nằm mơ. "Mẹ, đừng nhìn nữa, con sẽ đưa mẹ vào, từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây" Tần Duy cười lớn, cùng mẹ đi vào biệt thự. Cảm nhận được sự sang trọng và xa hoa bên trong biệt thự, Lý Lục Loan cẩn thận từng chút một, sợ làm vỡ thứ gì đó. Mong ước lớn nhất của bà là con trai có thể mua được một căn nhà rộng rãi với ba phòng ngủ và một phòng khách ở trong nội thành. Nhưng... ngôi nhà trước mặt có lẽ phải rộng đến năm đến sáu trăm mét vuông! "Hitt..." Lý Lục Loan hít một hơi thật sâu, nhìn con trai rồi nói: "Con trai, trong mấy ngày mà mẹ bị bệnh, rốt cuộc con đã làm cái gì vậy?" "Mẹ nói cho con biết, chúng ta không bao giờ được làm chuyện gì phạm pháp, Chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì nghèo một chút cũng không sao cả. Dù sao căn phòng lớn như vậy, người bình thường cả đời cũng không thể kiếm được!