Chương 6

6. Quân lính bao quanh Tiểu Đào và ta. Mắt ta đỏ hoe, cùng binh lính quyết đấu, bảo vệ Tiểu Đào. Hứa Ngọc nói đúng, đây chỉ là hiệp thứ hai mà ta đã kiệt sức rồi. Ta đang nghĩ cách làm sao hộ tống Tiểu Đào ra ngoài. Tiểu Đào bất ngờ vồ lấy một người trong số họ, quay lại hét lớn với ta: “Tiểu thư, người chạy mau đi!” Nàng còn chưa kịp quay đầu lại thì ngọn giáo đã xuyên qua cơ thể nàng. Nàng giống như một con búp bê bị hỏng, treo trên ngọn giáo dài của người đó, không còn hơi thở. Một màu đỏ chói mắt. Ngay sau đó ta cũng bị quân lính đ/è lấy, cả người không thể cử động được. Toàn thân ta r/un r/ẩy, gần như sắp không thể thở được nữa. Hứa Ngọc ung dung bước tới, ngồi xổm trước mặt ta, nàng cười to khi thấy ta khóc. Môi ta run run: “Hứa Ngọc, tại sao ngươi thay đổi đến ta cũng không nhận ra nữa? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này!” Sắc mặt nàng lạnh lùng, thần sắc chợt trở nên dữ tợn: “Muốn trách chỉ có thể trách ngươi đã dụ dỗ thái tử!” “Ngươi nói ngươi và thái tử không hề quen biết, bổn cung lại ở trong ngăn bàn bí mật của thái tử tìm thấy chân dung của ngươi. Sau khi thái tử phát hiện ra quy trách nhiệm cho bổ cung, phẫn nộ quở trách bổn cung, thậm chí còn cấm ta không bao giờ được đặt chân vào thư phòng!” Bởi vì đố kị nên đã h/ãm h/ại phủ tướng quân ta, dẫn quân huyến tẩy phủ tướng quân. Nàng dùng d/ao rạ/ch nát mặt ta từng chút một, vừa cười vừa khóc, “Ngươi thì có gì tốt? Vì sao thái tử không chịu bổn cung một chút?” “Ồ, nhân tiện, mẹ ngươi vừa nãy còn m/ắng bổn cung là sói mắt trắng, nhưng theo bổn cung thấy, ngươi mới là con sói mắt trắng đó, ngươi mới chính là thủ phạm hại ch*t gia đình mình! Nếu không phải ngươi, phủ tướng quân phủ sẽ không gặp phải tai bay vạ gió! “Cha ngươi bảo vệ ngươi, mẹ ngươi bảo vệ ngươi, ngay cả đệ đệ tuổi còn nhỏ của ngươi cũng bảo vệ ngươi, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì bổn cung đã ch/ặt đ/ứt liên hệ của những người khác với ngươi, ở Kinh Thành vẫn còn nhiều tiểu thư thân cận ngươi? “Ngươi vốn nên thuộc về bổn cung, bổn cung nếu không muốn kết bạn với ngươi, thì ngươi chẳng là gì cả!” M/áu và nước mắt làm mờ đi đôi mắt ta. Ta h/ận. H/ận ta đã mang đến tai họa không đáng có cho gia đình mình. H/ận ta tại sao không phát hiện ra sớm hơn, rằng ngay từ lúc đầu ý định của Hứa Ngọc đã không đơn thuần khi tiếp cận ta. Ta không còn sức nữa, cơn đ/au khiến toàn thân ta tê dại, ta sắp ch*t rồi. Nhưng đoàn binh lính đó đã rút khỏi phủ ta. Hứa Ngọc từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống ta, như thể đang nhìn một đống thịt nát. Nàng chế giễu: “Thật xúi quẩy, còn tưởng ngươi có năng lực thế nào, uổng công bổn cung phải phế đi một tiện nhân mới có thể đem tội danh phản quốc gán lên người phụ thân ngươi.” Nàng h/ãm h/ại phủ tướng quân ta, hại phủ tướng quân ta cả tộc ch*t thảm. Ta không cam tâm! Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta đã quay lại trước lúc mọi chuyện xảy ra. Lúc này, thái tử vẫn chưa xin hoàng thượng thứ hôn. Hứa Ngọc vẫn chỉ là nữ nhi của một quan viên tứ phẩm. Sự đ/au đớn dữ dội trên mặt và cơ thể ta dường như chỉ là ảo giác. Trong khuê phòng của ta, Hứa Ngọc khẩn trương hỏi ta: “Chiêu Chiêu, thái t//ử h/ình như có ý với mình, mình nghe nói ngày mai thái tử sẽ xin hoàng thượng ban hôn với mình , cậu nói mình có nên kháng chỉ không? Khổ n/ão quá đi!” Tại sao lúc trước ta lại không nhận ra rằng nàng ta lúc này không hề lo lắng? Trong mắt rõ ràng là sự đắc ý không thể kiềm chế được. Nàng đang khoe khoang với ta. Ta đ/è nén th/ù h/ận trong lòng. Mặc cho h/ận th/ù ngày càng đi/ên cuồ/ng tăng lên, âm u đến tột đỉnh. Ta cười nói: “Thật đáng tiếc, thực ra ta và thái tử là người quen cũ, chàng hình như vẫn luôn thích ta nữa?”