Chương 23 (Hoàn)
Huyền Thiên Tông.
Sư tôn nhìn ta, thần sắc ôn nhu, như là đang nhìn tác phẩm hoàn mỹ nhất trong cuộc đời mình.
Bà thở dài.
"Mấy năm nay ta một mực ở bên ngoài tìm ki/ếm phương pháp phá giải thể chất đặc th/ù của người, lại không biết nguyên nhân căn bản lại xuất phát từ người bên cạnh."
“Hoàn hảo, người...... cũng đã không cần cỗ thân thể kia nữa.”
Trong lúc nói chuyện, bà theo thói quen muốn thay ta đem mái tóc vụn dịch ra sau tai, tay nâng lên giữa không trung lại dừng lại.
Chậm rãi rụt lại.
Tiên Phàm khác biệt.
Bà nhìn ta cười cười, hỏi, "Dận... Thần nữ khi nào trở về?"
“Hôm nay.”
“Được.”
Bà gật đầu, như không biết nên nói gì, chỉ cười rồi cười.
“Thần nữ, sau khi trở về thiên thượng, phải bảo trọng.”
“Sư tôn cũng vậy.”
Bà bởi vì tiếng sư tôn này mà ngẩn người, "Đừng gọi sư tôn nữa, hiện giờ, ta cũng không có năng lực làm sư tôn người nữa."
Bà ấy cười.
“Duyên thầy trò chúng ta tận tại đây.”
“Nếu như...... ta may mắn có thể tu thành chánh đạo, còn có thể có ngày gặp lại người.”
Bà đem bội ki/ếm chưa bao giờ rời người đưa cho ta, từ trước đến nay thong dong tiêu sái, sư tôn tiên phong đạo cốt, lúc này cũng có chút không tự tin, tay bà cũng hơi rụt lại, nhẹ giọng cười nói, "Trên trời hẳn là cái gì cũng không thiếu. Ta cũng không có thứ gì tốt.”
“Tây Năng để lại cho người, nếu người không ngại, đem nó cùng đi đi.”
“Cũng coi như là kỷ niệm.”
Ta chậm rãi nhận lấy ki/ếm.
“Được.”
Bà xoay người đi qua.
Sư tôn vẫn là một người tiêu sái, lúc này giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Đi thôi.”
Đã quên những chuyện không vui ở thế gian.
Bà đưa lưng về phía ta, thủy chung không chịu quay người lại.
Ta thu hồi ki/ếm, lấy ra bùa hộ mệnh sư tôn năm đó tặng cho ta, "Sư tôn, bùa hộ mệnh này liền để lại cho ngài đi, bên trong lưu lại có thần lực của ta, thời khắc mấu chốt, có thể bảo vệ ngài cùng tông môn vượt qua an nguy.”
Ta đặt tấm bùa xuống đất.
Sau đó chậm rãi cúi người.
Quỳ xuống.
Nhẹ nhàng dập đầu.
Sư tôn bỗng dưng xoay người lại, "Sao có thể!”
Bà đưa tay tới đỡ ta, thần sắc vô cùng lo lắng, "Người bây giờ là thần nữ, sao có thể quỳ với phàm th/ai tục thể như ta đây?"
“Có gì không được?”
“Không thể quỳ?”
Ta ở nhân gian hai mươi bảy năm, sư tôn nhặt ta trở về tông môn, dốc hết sở thụ, nuôi ta nhiều năm, liều ch*t vì ta b/áo th/ù.
Ta chậm rãi dập đầu.
“Ở trước mặt ngài, ta vĩnh viễn là Dận Nhạc.”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười nghẹn ngào của sư tôn.
“Được.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc trên đỉnh đầu ta, sau đó nâng ta dậy, "Đi thôi.”
Trong thoáng chốc.
Tựa hồ lại nhớ tới mùa đông năm ấy, nữ tử tiên phong đạo cốt vỗ về đỉnh đầu ta bật cười hỏi ta, "Có nguyện ý đi theo ta hay không?”
"Đi theo ta tu luyện?"
Trong mùa tuyết rơi năm đó.
Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.
(Hoàn toàn văn)