2.
Bạn bè của Thương Tự biết hôm nay tôi định tỏ tình, thấy tôi cứ lặng lẽ ăn mãi nên cố làm nóng bầu không khí lên.
“Nguyện Chi, sao hôm nay im lặng thế? Em là nữ chính mà!”
“Đúng đúng, em đã chuẩn bị tiệc sinh nhật long trọng thế này, không nói gì để bày tỏ suy nghĩ à?”
Ánh mắt ẩn ý của bạn bè quét qua tôi và Thương Tự, mọi thứ không cần nói cũng hiểu.
Nhưng tôi là nữ chính gì chứ, cùng lắm chỉ là một kẻ hề tự làm tự chịu mà thôi.
Thương Tự à, mọi người đều biết tình cảm của tôi dành cho anh, anh cũng biết, sao anh nỡ để tôi thấp hèn đuổi theo anh suốt bảy năm trời?
[Đám người này xúi giục lung tung nhưng... tôi cũng rất mong đợi lời tỏ tình của Nguyện Chi.]
[Tuy tôi sẽ từ chối cô ấy nhưng dù sao được một cô gái xinh đẹp như vậy tỏ tình một cách công khai thì tôi cũng rất vui.]
[Từ chối Nguyện Chi cũng tốt, vừa hay đả kích cô ấy, gia cảnh cô ấy tốt thế, từ chối vài lần rồi mới ở bên nhau thì mới dễ kiểm soát.]
Nghe được những suy nghĩ này của Thương Tự khiến tôi cảm thấy rất đ/au lòng.
Anh ấy đối xử với lời tỏ tình của tôi như vậy sao?
Anh ấy tính toán tình cảm của tôi như vậy sao?
Coi như vốn liếng để khoe khoang, như một th/ủ đo/ạn để kiểm soát tôi.
Bạn bè vẫn đang ồn ào, Triệu Tư Tư chớp chớp đôi mắt to long lanh, đáng thương nói: “Chị Nguyện muốn nói gì thì cứ nói, đừng để ý đến em, em chỉ là em gái của anh Tự thôi.”
Thương Tự dịu dàng xoa đầu Triệu Tư Tư.
“Ngốc ạ, giữa chúng ta là tình nghĩa được xây đắp từ khi còn nhỏ, sao Nguyện Chi lại để ý những điều này chứ?”
Lời nói bề ngoài là vậy nhưng trong lòng Thương Tự lại không nghĩ như thế.
[Tôi biết Triệu Tư Tư yêu mến tôi nhưng tôi lại thích Nguyện Chi hơn.]
[Tôi hiểu th/ủ đo/ạn của Triệu Tư Tư, đàn ông nào chẳng hiểu.]
[Nhưng được hai người phụ nữ tranh giành cũng thích thật.]
[Vừa hay dùng Triệu Tư Tư để kích động Nguyện Chi, cho cô ấy biết tôi rất được săn đón, sau này cô ấy phải đối xử với tôi tốt gấp đôi.]
Tôi gượng cười một cách cứng nhắc.
Thương Tự, anh hiểu hết mọi thứ nhưng không làm gì cả, tại sao lại phung phí tình yêu của tôi vô tội vạ như thế.
Bạn bè thấy tôi mãi không đáp lời, nói thẳng: “Nguyện Chi, chúng tôi đều biết em định nói gì, bắt đầu đi, mọi người đều đang đợi đấy!”
Đợi để xem trò cười của tôi ư?
[Hôm nay cô ấy sao thế nhỉ, ỳ ạch quá, chẳng phải bình thường rất táo bạo, thẳng thắn sao? Hay là đang ngại?]
[Nhưng cũng có thể hiểu được, nhanh lên đi, tôi đã nghĩ sẵn cách từ chối rồi...]
Một lời tỏ tình đã định sẵn sẽ bị từ chối, nói hay không nói còn có ý nghĩa gì nữa.
Lần này, tôi không muốn để Thương Tự toại nguyện.