Chương 2

Tam Thập Cửu
Cập nhật:
Nửa đêm, hạ nhân gõ cửa phòng ta, nói rằng vị công tử ở viện bên cạnh sốt cao không hạ. Ta nghĩ cả nửa ngày mới nhận ra người hắn nói đến là Khương Dục Nhiên. Ta xuống giường tức gi/ận, ta quát: "Phát sốt thì đi tìm đại phu, gọi ta làm gì?" Nằm xuống rồi vẫn không yên lòng, ta khoác áo ngoài, thẳng tiến đến chỗ Khương Dục Nhiên. Khi ta đến, đại phu đã khám xong, kê đơn th/uốc: "Tham kiến đại nhân, công tử không có gì nghiêm trọng, chỉ là trời lạnh mà ăn mặc quá mỏng, bị cảm phong hàn." Ta cho hạ nhân đưa tiền khám bệ/nh rồi tiễn đại phu về. Khương Dục Nhiên mặt mũi đỏ bừng, ta chạm vào trán hắn, thấy nóng như lò sưởi. Hắn lảm nhảm, ta đến gần mới nghe rõ hắn hình như đang gọi: "Mẫu thân…mẫu thân…" Trong khoảnh khắc, ta cũng nhớ đến Khương phu nhân ôn hoà như nước, lại nghĩ đến việc Khương phụ bị lưu đày, bà cùng ông ta sống ch*t nơi đất khách, giờ đây, con trai mà bà tự hào lại bị người ta coi như món đồ chơi, trở thành nam sủng của người khác, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Ta cả đời luôn theo đuổi Khương Dục Nhiên, luôn ngưỡng m/ộ hắn, chưa từng nghĩ rằng có một ngày, ta lại cảm thấy thương hại hắn. Ta bảo nha hoàn mang nước ấm và khăn đến để chườm lên trán cho hắn. Xoay người định rời đi, không ngờ lại bị hắn nắm ch/ặt lấy tay. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể nhận lấy chén th/uốc do hạ nhân đã sắc sẵn, từng thìa từng thìa một đút cho hắn uống. Có lẽ do th/uốc quá đắng, hoặc là hắn cử động quá mạnh, nói chung, sau vài ngụm th/uốc, Khương Dục Nhiên bỗng mở mắt ra. "Tử Thanh?" Hắn hỏi không chắc chắn, giọng yếu ớt: "Tử Thanh, khụ… khụ… là ngươi sao?" Vừa nói, hắn lại còn cố với tay định chạm vào mặt ta. Ta vội vàng ngả người về sau: “Khương Dục Nhiên, ngươi làm cái gì mà động tay động chân vậy? Ngoài ta ra, bây giờ còn ai tốt bụng c/ứu ngươi như thế chứ?” Hắn yếu ớt cười, đôi mắt nheo lại thành một đường, trông có vẻ rất vui vẻ. Ta không hiểu hắn vui vẻ vì điều gì, nếu một ngày, ta và hắn đổi chỗ, người mà ta không muốn gặp nhất chắc chắn là hắn. "Yếu đuối như vậy, đừng có cười." Ta nhẹ giọng quát, đưa bát th/uốc cho hắn: "Này, nếu đã tỉnh, thì tự mà uống đi." Hắn đón lấy bát th/uốc, ngửa đầu uống cạn. Trong mắt đầy ý cười. Ta thầm nghĩ, th/uốc này quả nhiên rất hiệu nghiệm, người vừa rồi còn yếu ớt như vậy, giờ lại có thể tinh thần phấn chấn đến thế. Hắn uống xong th/uốc, ta định đứng dậy ra về, nhưng hắn lại lo lắng nắm ch/ặt tay ta, ta nhìn hắn khó hiểu. "Ngươi định đi?" "Đúng vậy, không thì sao?" "Có thể ở lại không? Chúng ta đã hai năm không gặp rồi." Ta không hiểu sao hắn lại nhấn mạnh việc chúng ta hai năm không gặp nữa, ta cũng không nghĩ tình cảm của chúng ta sâu đậm đến mức hai năm không gặp lại có chuyện để ôn lại. May mà hạ nhân kịp thời lên tiếng, nói Khương Dục Nhiên bị nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây sang ta. Khương Dục Nhiên mới thả tay, rút đầu vào chăn, liên tục đuổi ta ra ngoài.