Chương 3

Tam Thập Cửu
Cập nhật:
Khương Dục Nhiên ngã bệ/nh một trận kéo dài ba ngày, mỗi lần ta đến thăm, đều thấy hắn chọc ghẹo các nha hoàn hầu hạ đến mức cười ngặt nghẽo. Trông cực kỳ lả lơi, không hề đứng đắn, chẳng còn chút phong thái chính nhân quân tử như trước. "Ta đến đây đã lâu rồi, sao mãi mà chưa gặp phu nhân nhà ngươi nhỉ? Tỷ tỷ tốt của ta, chẳng lẽ là đại nhân nhà ngươi sợ phu nhân gh/en nên giấu ta trong lầu son gác tía rồi chăng?" Ta còn chưa bước vào cửa đã nghe hắn lại đang trêu chọc tiểu nha hoàn. Ta cau mày, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hành vi gần đây của Khương Dục Nhiên thật sự khác xa với người ở trong ký ức. Nếu không phải vì dáng vẻ hắn vẫn vậy, nếu không phải vì hắn nhận ra ta, ta thật sự nghi ngờ rằng Khương Dục Nhiên này là giả. "Công tử, ngài yên tâm, đại nhân vẫn chưa lập thê, hậu viện Cố phủ này chỉ có mỗi mình ngài làm chủ tử thôi." Tiểu nha hoàn nói xong liền cười khúc khích, giọng điệu đầy vẻ trêu ghẹo. Ta không chịu nổi nữa, đ/è nén sự khó chịu trong lòng, đẩy cửa bước vào. Tiểu nha hoàn không đề phòng ta đột nhiên bước vào, lập tức bật dậy khỏi ghế, tay cầm hạt dưa giấu ra sau lưng, nét mặt tươi cười thoáng chốc bị thay thế bởi sự bất an. Ta m/ắng nàng mấy câu, bảo nàng phải chú ý lễ tiết. Khương Dục Nhiên định lên tiếng bênh vực nhưng bị ta trừng mắt một cái mà im bặt. Sau khi hạ nhân rời đi, ta theo lệ thường hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn, biết hắn đã khỏi bệ/nh mới yên tâm. "Ngươi ở đâu? Đợi thân thể ngươi khỏe lại, ta sẽ sai người đưa ngươi về." Ta chưa từng hỏi về những chuyện hắn đã trải qua trong mấy năm nay, đến mức lưu lạc đến Nam Phong quán, chắc hẳn là chẳng tốt đẹp gì, chẳng ai muốn để người xưa kia kém xa mình nhìn thấy dáng vẻ sa sút của mình cả. "Ta ấy à, sống phiêu bạt nay đây mai đó, tứ hải là nhà. Nếu ngươi không muốn giữ ta lại, thì tùy tiện tìm ai đó vứt ta ra ngoài đường là được. Tất nhiên, nhớ vứt xa một chút, nếu không ta sợ lạnh không chịu nổi sẽ bò về, lại làm phiền ngươi." Hắn nhìn ta, cười cợt, vẫn toàn nói những lời linh tinh vô nghĩa. Ta bị hắn làm cho kinh ngạc đến mức nửa ngày không thốt nên lời, mãi lâu sau mới mở miệng: "Nói... nói linh tinh gì thế, chúng ta là đồng môn, lại đã nhiều năm không gặp. Hơn nữa, ta vừa nhậm chức chưa đến ba tháng, người lạ cảnh cũng lạ, ngươi là người quen cũ duy nhất của ta. Ngươi mà chịu ở lại, còn có thể bầu bạn với ta, ta vui mừng còn không kịp, sao lại..." sao lại muốn đuổi ngươi đi chứ. Hắn nhìn ta với vẻ trêu chọc, cười nói: "Được rồi, được rồi, biết là ngươi không nỡ để ta đi, ta không đi là được chứ gì. Với lại... ngươi chẳng phải mới vừa bỏ ra một nghìn lượng bạc để m/ua ta về sao, nếu ta đi rồi, chẳng phải ngươi sẽ lỗ lớn à?" Nói xong, hắn còn liếc mắt đưa tình với ta. Nhìn hắn, tim ta thoáng r/un r/ẩy, quả nhiên, đã học hư ở Nam Phong quán rồi. Ta bảo hắn đừng có trêu chọc ta nữa, sau đó, cố lấy hết dũng khí hỏi hắn tại sao lại sa sút đến mức phải vào Nam Phong quán, có khó khăn gì thì cứ nói với ta, ta có thể giúp được gì sẽ giúp. Hắn nói mình là thấy chuyện bất bình, rút đ/ao tương trợ: "Người bị đem ra đấu giá vốn dĩ không phải ta, mà là một nam tử khác. Nam tử đó là người quen cũ của ta, lại bị cha y b/án vào Nam Phong quán. Ta vì c/ứu y mà lẻn vào, vốn định c/ứu người, không ngờ lại bị phát hiện, y chạy thoát, còn ta thì bị bắt giam." Nghe hắn nói, ta cau mày liên tục, vừa khâm phục tinh thần hiệp nghĩa của Khương Dục Nhiên, vừa không khỏi sợ hãi. Nếu ta không tình cờ gặp hắn, vậy chẳng phải hắn đã…