Chương 4

Tam Thập Cửu
Cập nhật:
Khương Dục Nhiên quả nhiên đã hoàn toàn thay đổi, khi còn bệ/nh thì chỉ có lời nói là lả lơi, đến lúc khỏi bệ/nh rồi, ngay cả hành động cũng chẳng khác gì một tên lãng tử phong lưu. Hắn bắt đầu ban ngày trêu chọc tiểu nha hoàn, ban đêm thì chui vào chăn của ta. Đêm hắn vừa khỏi bệ/nh, trong chăn ta đã có thêm một người. Ta hoảng hốt nhảy dựng lên, còn tưởng là mấy quan viên dưới quyền lại nhét người vào cho ta, sắc mặt liền đen lại, định bụng vứt kẻ đó ra ngoài, thì hắn đã thò đầu ra khỏi chăn. "Đừng vứt, là ta, Khương Dục Nhiên đây." "Sao ngươi lại ở trên giường của ta? Đi nhầm phòng à?" Ngoài lý do này, ta thật không nghĩ ra được gì khác. Hắn lắc đầu liên tục, nói trời lạnh, sợ ta bị lạnh, muốn nằm sưởi ấm giường cho ta, nếu không sẽ thấy áy náy vì ăn nhờ ở đậu, hắn cảm thấy mình như bị ta gh/ét bỏ. Giọng hắn càng nói càng nhỏ, trông vô cùng đáng thương, như thể nếu ta từ chối, hắn sẽ lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, dù gì cũng không thể ăn nhờ ở đậu mãi. Ta còn đang do dự thì hắn đột nhiên dùng sức cả hai tay, ta không kịp đề phòng liền bị hắn kéo ngã lên giường, bốp một tiếng, đầu hai người va mạnh vào nhau. "Đầu ngươi sao cứng thế? Đau ch*t ta rồi." Hắn còn giả bộ la làng: "Tốt bụng sưởi giường cho ngươi, ngươi sao cứ làu bàu mãi thế, ngươi có phải là nam nhân không hả?" Nói xong, hắn thô lỗ lật chăn ra, chỉ mặc mỗi bộ trung y mỏng manh, miệng thì càm ràm mà định đi ra ngoài. Ta vội kéo hắn lại nhét vào trong chăn: "Được rồi, được rồi, là ta sai, là ta sai, ta đúng là chó cắn Lữ Động Tân, ta lải nhải, ngươi ngủ đi, phòng ta nhường cho ngươi có được không?" Nghe thấy thế, hắn trừng mắt nhìn ta đầy mưu mô: "Ngươi muốn đi à? Thôi được rồi, vậy để ta đi." Hắn lại làm bộ định lật chăn ra, ta liền ấn hắn lại, rối rít nhận lỗi, cam đoan ba lần mình không đi. Khi nằm xuống rồi, bên cạnh đột nhiên có thêm một người khiến ta rất khó chịu. Ta chợt nghĩ đến trong sách thường nói bạn thân tri kỷ của cổ nhân thường ngủ chung chân với nhau, mà ta từ trước đến nay nhân duyên không tốt, chưa từng trải qua việc này bao giờ. Khương Dục Nhiên chắc là đã quen rồi, hắn có rất nhiều bằng hữu, đương nhiên sẽ không thấy có gì lạ khi ngủ chung giường với người khác, có lẽ còn thấy ta mới là kỳ quái. Ta quay lưng về phía Khương Dục Nhiên, chợt nghĩ có lẽ hắn cũng chưa hẳn đã thay đổi, chỉ là trước đây ta không quen biết hắn, nên chưa từng thấy bộ mặt hắn như thế này khi ở trước mặt bằng hữu mà thôi. Giờ đây, ta cũng có thể coi như đã c/ứu mạng hắn, trong mắt hắn, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng xem là bằng hữu. Người bên cạnh có cảm giác hiện diện quá mạnh, không biết có phải là ảo giác không, mà ta luôn cảm thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, rất không thoải mái, muốn trở mình nhưng lại cảm thấy ngại. "Tử Thanh, ngươi ngủ chưa? Ta không ngủ được, ngươi nói chuyện với ta một lát nhé." Một lúc lâu sau, Khương Dục Nhiên bỗng phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Ta đồng ý, biết rằng đây gọi là đàm đạo thâu đêm bên ngọn nến, chỉ là chúng ta đã thổi tắt nến từ lâu, hắn cũng không cho ta dậy châm lại. "Tử Thanh, sao ngươi lại đến một nơi hẻo lánh thế này? Lục… bệ hạ không phải rất coi trọng ngươi sao? Ta nhớ lúc đó ngài ấy rất... ừm... thích ngươi." Hắn nói đến đoạn sau thì có chút ngập ngừng. "Không phải, không phải bệ hạ phái ta tới, là ta chủ động xin bệ hạ cho ta đi. Lúc đó, ta đã đắc tội với mẫu tộc của hoàng hậu ở kinh thành, bọn họ nhắm vào ta khắp nơi, ta chịu đủ những mưu mô lừa lọc ở kinh thành rồi, cũng không muốn bệ hạ khó xử, nên dứt khoát xin bệ hạ cho ta đi làm quan ở địa phương.." Ta không ngờ mình lại có thể buông lỏng mà nói nhiều như vậy, có lẽ là do màn đêm dày đặc thật sự khiến người ta hạ bớt cảnh giác. Người bên cạnh bỗng trở mình, hắn nắm lấy tay ta, giọng đầy thương cảm: "Vất vả cho ngươi rồi, từ nhỏ ngươi đã một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, bắt ngươi đối mặt với những chuyện bẩn thỉu này thật sự là thiệt thòi cho ngươi quá. Ta cứ nghĩ rằng, ngươi ở kinh thành, có bệ hạ che chở, hẳn là phải thuận lợi mới đúng." Ta cảm thấy kỳ lạ: "Bệ hạ là hoàng đế, không phải là Lục điện hạ nữa, ta cũng không còn là bạn học của ngài ấy, chỉ là một viên chức trong văn võ bá quan, làm việc cho ngài ấy thôi. Làm tốt thì có thưởng, làm không tốt thì bị ph/ạt, sao ngài ấy phải che chở cho ta chứ?" Hắn im lặng một hồi lâu, lại hỏi ta: "Vậy tại sao lại là nơi này? Ngươi quên gia đình ta đã bị lưu đày đến đây sao?" Ta suy nghĩ một chút, quyết định trả lời thật lòng: "Ta biết, chính vì vậy mà ta mới đến đây, ta muốn xem ngươi sống ra sao." Người bên cạnh bỗng ngừng lại, nắm tay ta có phần siết ch/ặt. "Vì sao... vì sao lại muốn... muốn đến xem ta?" Hắn nói chậm rãi, như đang cố gắng kiềm nén một cảm xúc nào đó. Ta không trả lời, vì chính ta cũng không biết phải đáp lại thế nào. Chỉ là sau khi không gặp hắn, ta thường vô tình nhớ đến hắn. Khi làm việc, ta hay nghĩ, nếu là Khương Dục Nhiên, hắn sẽ làm thế nào nhỉ? Kể từ khi Khương phụ, Khương mẫu qu/a đ/ời, ta không nhận được tin tức gì về Khương Dục Nhiên. Ta cứ nghĩ rằng với tài năng của hắn, hắn sẽ đi thi khoa cử và đỗ đạt cao, nhưng ta đã không chờ được đến ngày đó. Vì vậy, khi quyết định rời Kinh thành, ta tự nhiên cảm thấy mình phải đến đây, phải xem xem Khương Dục Nhiên, người từng là đối thủ không đội trời chung của ta, hiện giờ sống thế nào. Sự thật đã chứng minh rằng, ta đã đến đúng chỗ. Chỉ là ta không ngờ, hắn lại rơi vào cảnh khốn khó đến vậy, khốn khó đến mức người từng ganh tị với hắn như ta cũng bắt đầu thấy đ/au lòng và thương cảm. "Còn một câu hỏi." một lúc sau, Khương Dục Nhiên như một đứa trẻ hiếu kỳ: "Tại sao ngươi... vẫn chưa lập thê?" "Ừm... vì ta giống ngươi, cũng muốn tìm người mình thích." "Cái gì mà giống ta? Ngươi... ngươi sao biết ta muốn tìm người mình thích?" Hắn trông khó hiểu, nhưng rất nhanh lại ngộ ra: "Ngươi nghe lén cuộc trò chuyện của ta với thái... thái tử sao?" Ta nhíu mày, phủ nhận: "Không phải nghe lén, mà là các ngươi nói quá lớn, ta vô tình nghe thấy." Hắn cười khẩy: "Đúng, đúng, Cố Tử Thanh là chính nhân quân tử, sao có thể nghe lén chứ, đều do chúng ta nói to quá, không thể không chui vào tai ngươi." Bốn năm trước, khi ta đang ngắm hoa trong Ngự hoa viên, vô tình nghe thấy Khương Dục Nhiên và thái tử điện hạ đương thời trò chuyện. Họ có mối qu/an h/ệ rất tốt, thái tử điện hạ rất thích và tin tưởng Khương Dục Nhiên, thái tử điện hạ đã đùa rằng muốn xin chỉ của hoàng đế, để ban hôn cho Khương Dục Nhiên và Chiêu Dương công chúa, nhưng Khương Dục Nhiên chỉ cười từ chối. "Thần từ nhỏ đã ngưỡng m/ộ tình cảm giữa phụ mẫu thần, thề rằng trong đời này nhất định phải giống như phụ thân, cưới người mình yêu thương, hai bên tự nguyện, không cầu ba thê bốn thiếp, chỉ cầu một lòng một dạ, bạc đầu không rời." Sau này, khi phụ mẫu giới thiệu hôn sự cho ta, ta đã từ chối nhiều lần, mẫu thân tức gi/ận, hỏi ta rốt cuộc muốn tìm tiên tử như thế nào, ta nghĩ đến lời Khương Dục Nhiên, đáp lại bà ấy: "Con chỉ cưới người mình yêu, chỉ cầu một lòng một dạ." Mẹ cười ta ngây thơ, mang ra lời cha mẹ đặt định, mối mai của người khác để thuyết phục ta, nhưng không thành công, lại bắt đầu thường xuyên cho ta xem tranh của các cô gái. Lục điện hạ rất đồng tình với lời ta nói. Sau khi lên ngôi hoàng đế, vào đêm trước đại hôn, y giữ ta lại trong cung dùng bữa, trong bữa tiệc, y thoáng chút buồn bã nói với ta rằng hôn sự của y dính líu đến quá nhiều lợi ích, không thể hoàn toàn theo ý thích của mình. "Nhưng Tử Thanh, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện tâm nguyện. Ta là hoàng đế, nhất định có thể cho ngươi cưới ai thì cưới!" Sau đó, y đã dặn dò phụ thân ta, hôn sự của ta y sẽ tự quyết định, không cần phụ mẫu ta phải bận tâm. Mẫu thân nghe vậy rất vui mừng, hoàng đế ban hôn, vinh dự biết bao, cũng không ép ta nữa. Sau đó, chúng ta lại trò chuyện lặt vặt rất nhiều, hắn kể cho ta nhiều chuyện thú vị ở thư viện. Hắn nói lúc đó ta luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị, như một đứa trẻ cổ quái, nhưng hắn lại thấy rất dễ thương. Ta không đồng ý. Thực ra, ta không muốn nhớ lại quãng thời gian đó. Nếu phải hồi tưởng, trong ký ức kia chỉ có một người, Khương Dục Nhiên. Nhưng ta thấy hắn rất vui, nên không c/ắt ngang câu chuyện của hắn. Giữa những lời nói rì rào của hắn, ta dần dần thiếp đi. Trong mơ, ta như trở lại thư viện. Nhưng lần này, ta không còn là đứa trẻ nghiêm nghị nữa, mà như trở thành bằng hữu tốt nhất của Khương Dục Nhiên, cùng hắn trải qua những điều tốt đẹp mà ta chưa bao giờ cảm nhận được